Chương trước
Chương sau
“Ngư dân đang tập hợp.” Giang Văn Văn nói: “Ngư dân phải ra cảng huấn luyện!”

“Chúng ta có thể đi xem không?” công chúa Lộ Khiết hỏi. “Đương nhiên là được.” Giang Văn Văn chỉ về phía xa: “Bên đó có tảng đá lớn, điện hạ đi xuống đó sẽ thấy rõ hơn, ta dẫn đường cho điện hạ:

“Làm phiền cô nương rồi, phiền cô nương đợi một lát, bộ quần áo này không hợp, ta đi thay bộ khác.”

Công chúa Lộ Khiết gật đầu với Giang Văn Văn rồi quay người bước vào gian nhà chính.

Sau khi vào gian nhà chính, nụ cười trên mặt công chúa Lộ Khiết đã không còn nữa, lạnh lùng nói: “Đội cận vệ đâu? Sao còn chưa ra?”

Thật ra vừa rồi cô ta nói với Giang Văn Văn chỉ là kiếm cớ, cô ta vào gian nhà chính không phải để thay áo quần, lý do chính là một nửa đội cận vệ của cô ta vẫn chưa ra.

Chủ tử sắp đi ra ngoài rồi, mà còn nửa đội cận vệ vẫn chưa xuất hiện, cho dù là đóng giả thì cũng vô lý quá rồi.

“Thưa điện hạ, trước kia bọn họ chưa từng mặc áo giáp, vì vậy mặc rất chậm.” Băng Nhi cũng cạn lời.

Nếu đóng giả đội cận về, ban đêm sẽ phải trực ban.

Vì vậy Băng Nhi đã chia “đội cận vệ” thành hai ca, ca thứ nhất trực từ choạng tối đến nửa đêm, ca thứ hai trực từ nửa đêm về sáng.

Đám người trực ca từ choạng tối đến nửa đêm đã thức nửa đêm, công chúa Lộ Khiết dậy rồi họ vẫn đang ngủ say, đến khi Băng Nhi bảo tỳ nữ Sương Nhi đến gọi họ dậy, đám người đó mới bò dậy.

Tối qua khi thay áo quần ở trên thuyền, đội cận vệ thật đã giúp họ mặc áo giáp, bây giờ để bọn họ tự mặc, đám người này liền loạn cào cào, họ bối rối không biết mặc cái nào trước cái nào sau, rất lâu vân chưa mặc xong.

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, không nhịn được xoa trán: “Thôi, bảo họ đừng mặc áo giáp nữa, mặc áo quần bình thường là được rồi!”

“Nhưng nếu như vậy, Giang Văn Văn có nhận ra không?” Băng Nhi hỏi.

“Ngươi nghĩ rằng như hiện tại, người ta không nhận ra sao?” công chúa Lộ Khiết cười khổ nói: “Nếu Giang Văn Văn hỏi thì nói thì nói chúng ta tin cô ấy có thể bảo vệ sự an toàn của bổn cung là được rồi!”

Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng biết, nói như vậy hơi lừa mình dối người, nhưng khoảnh khắc đội cận vệ xuất hiện thì đã bắt đầu dối mình dối người rồi.

“Điện hạ chúng ta nói tin Giang cô nương sẽ bảo vệ sự an toàn của điện hạ, vì vậy đã bảo họ không mặc áo giáp nữa, tránh việc gây chú ý.”

Băng Nhi trả lời theo dặn dò của công chúa Lộ Khiết: “Việc cất giữ áo giáp khá rắc rối, đã trì hoãn thời gian, mong cô nương lượng thứ, kiên nhẫn đợi một lát nữa”

“Không sao, dù sao thì nhiệm vụ của ta bà bảo vệ điện hạ, điện hạ không gấp ta cũng không gấp.”

Giang Văn Văn lắc đầu: “Vậy ta đến trước cửa đợi mọi người, điện hạ chuẩn bị xong thì báo cho ta một tiếng là được”

Vừa xoay người cô ấy đã không nhịn được mà bĩu môi.

Cất giữ áo giáp rắc rối ư?

Lừa người à?

Vừa rồi Giang Văn Văn nhìn thấy áo giáp của “đội cận vệ” nắm rải rác trên đất, không hề được cất giữ.

Nhưng nếu Băng Nhi đã nói như vậy, cô ấy cũng lười chỉ ra.

Khi Băng Nhi đến thông báo đã chuẩn bị xong, cô ấy dẫn đoàn người công chúa Lộ Khiết đi đến tảng đá bên biển.

Đến trên tảng đá, bầu trời phía đông đã bị chiếu đỏ bừng, mặt trời đã lên đỉnh núi nhỏ.

Các ngư dân đang xếp hàng chuẩn bị ra biển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.