Bây giờ tâm trạng của Thẩm Tú Tú cũng tạm ổn định, chí ít thì nói chuyện cũng mạch lạc, thế là Trịnh Trì Viễn bät đầu hỏi chuyện chính: “Tú Tú, các ngươi tại sao lại gặp cướp. biển?”
“Ca ca ta năm nay cũng mới lên thuyền làm việc, rất nhiều chuyện cũng không quen, sau khi chúng ta rời đảo Mạo Lãng không lâu, khi ca ca ta kéo buồm lên cao, không cẩn thận làm rách cánh buồm”
Thẩm Tú Tú nói: “Cánh buồm bị hỏng, chúng ta không theo kịp đội thuyền, một đại ca trong đội hộ vệ ngồi ca-nô lên thuyền của chúng ta, bảo chúng ta chắp vá lại cánh buồm bị hỏng quay về đảo Mạo Lãng, sau khi sửa lại buồm thì lại tiếp. tục chuyến đi.”
“Sau đó thì sao, các ngươi có quay trở về không?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
lếu trở về thì đã tốt/ nước mắt của Thẩm Tú Tú lại rơi xuống, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Cha ta nói đã đi xa như vậy rồi, trở về cũng không thuận gió, hơn nữa trở về đảo Mạo Lãng còn phải dỡ rong biển xuống, đi đi lại lại làm lỡ rất nhiều thời gian, hơn nữa thời tiết nóng như vậy, nói không chừng rong biển sẽ bị hỏng.
Cha ta lo lắng về sau các ngài sẽ không để cho chúng ta vận chuyển rong biển nữa, nên đã quyết định sửa lại cánh buồm ở trên thuyền, trước tiên đưa thuyền rong biển này về trước đãt
Ai ngờ vào nửa đêm hôm đó, chúng ta lại gặp phải cướp biển..."
Nói đến đây, có lẽ là Thẩm Tú Tú nhớ lại cảnh tượng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382199/chuong-3099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.