“Vậy chờ khi nào con gặp quốc sư đại nhân, rồi con sẽ hỏi y” Thủy Oa nói: “Chờ khi nào con hỏi được, sẽ quay lại nói cho ông biết.”
“Được!” ông Quy cười gật đầu, nhưng mà trong lòng thì khẽ thở dài.
Ông ấy và Thủy Oa đều là công nhân có địa vị thấp kém, đối với bọn họ mà nói, huyện lệnh chính là nhân vật ở tít trên cao, chứ đừng nói là Kim Phi?
Ông Quy cảm thấy, Thủy Oa có thể đứng từ xa nhìn Kim Phi đã là chuyện không tệ rồi, nhưng nếu muốn đứng gần đặt câu hỏi, thì chẳng khác nào mơ tưởng viển vông.
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Thủy Oa, ông Quy không đành lòng nói cho cậu bé biết sự thật.
Ai mà không có những mong đợi đẹp khi còn trẻ chứ, nhưng sau khi lớn lên khác tự hồi tỉnh.
Ông Quy là người lớn lên bên dòng nước, ông ấy ăn cá nhiều hơn ăn lương thực, kỹ thuật mổ cá của ông ấy không có chỗ nào để chê.
Khi đang nói chuyện với Thủy Oa, con cá to trong tay ông ấy đã được chia thành từng miếng, giống như thịt lợn của người bán thịt ngoài chợ bán vậy, chỉ khác thịt cá tươi hơn thịt lợn rất nhiều.
Rất bất tiện khi mang gỗ và nhóm lửa trên thuyền, vì vậy một số ngư dân khi ra khơi, để đỡ rắc rối, họ sẽ cắt cá thành lát mỏng rồi ăn sống.
Lúc này trên bè chỉ còn lại một bộ xương cá hoàn chỉnh và một chiếc đầu cá lớn.
Trên xương cá vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382179/chuong-3079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.