Chương trước
Chương sau
“Cái gì vậy?” Kim Phi tò mò hỏi.

“Ta cũng không biết.” Đại Cường lắc đầu nói: “Huynh đệ Cục tình báo nói với ta rằng đồ ở bên trong là thứ lục soát được từ nhà họ Vũ Văn, bảo ta đưa tận tay cho Châu Nhi cô nương nên ta chưa xem qua.”

Châu Nhi nhìn thoáng qua Cửu công chúa, rồi tiến lên nhận lấy túi vải.

Bên trong túi vải là một chiếc hộp gỗ nhỏ, Châu Nhi mở hộp gỗ nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một xấp thư.

Châu Nhi chỉ nhìn bức thư đầu tiên, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cửu công chúa thấy vậy bèn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Châu Nhi vội vàng đưa hộp gỗ cho Cửu công chúa.

Kim Phi cũng tò mò sáp lại gần.

Chỉ thấy phía trên cùng của bức thư viết mấy chữ “Thân gửi Vũ Văn huynh, Trần Vĩnh Trạch kính thư”.

Kim Phi cầm phong thư lên lật lại, tên trên tất cả các bức thư đều là Trần Vĩnh Trạch, nét chữ cũng là của Tấn vương.

“Lại là cái tên khốn kiếp này!”

Kim Phi ném bức thư lên bàn, tức đến mức cơm cũng không muốn ăn.

Chiến dịch ở Hi Châu lúc đó, Tấn vương và Tân vương vẫn luôn ở sau lưng giở trò, nhân viên hộ tống đã bắt được Tần vương nhưng lại để cho Tấn vương chạy thoát.

Cuộc chiến ở Hi Châu khiến cho Kim Phi nhận ra về tốc độ phát triển quá nhanh, thế là sau trận chiến y quyết định giảm tốc độ phát triển, dự định phát triển Xuyên Thục trước, sau khi tích lũy đủ thực lực mới quay lại trừng trị Tấn vương.

Khoảng thời gian gần đây Kim Phi tập trung chủ yếu tinh lực vào xưởng đóng thuyền, thêm vào đó sự khủng hoảng lương thực ở Giang Nam và Trung Nguyên có thể bùng phát bất cứ lúc nào, Kim Phi gần như đã quên mất Tấn vương.

Ai ngờ ông ta lại nhảy ra, hơn nữa còn muốn đẩy mình và Cửu công chúa vào chỗ chết.

Quan Hạ Nhi không quan tâm đến chính sự, vốn không chú ý đến cuộc trò chuyện của mấy người Kim Phi, nhưng nhìn thấy Kim Phi tức giận, cô bèn tò mò cầm bức thư lên.

Thấy cái tên Trần Vĩnh Trạch, cô hơi sững sờ một chút, sau đó mới nhớ ra là Tấn vương.

“Chuyện này có liên quan đến Tấn vương sao?” Quan Hạ Nhỉ hỏi.

“Thư lục soát ra được từ nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu, đương nhiên là có liên quan đến ông ta rồi!”

Kim Phi tức giận nói: “Hôm qua ta còn đang thắc mắc tại sao Đông Man và Đảng hạng lại tìm được nhà Vũ Văn và nhà họ Chu, để bọn chúng cung cấp chim ưng, thì ra là có Tấn vương đứng ở trung gian giật dây!”

Văn minh Hoa Hạ hưng thịnh ở Trung Nguyên, mà vị trí của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu tương đối gần Đông Hải, trong bản đồ chính trị trước đó của Đại Khang nó thuộc về phần đất xa xôi.

Lực chú ý của Đông Man và Đảng Hạng vẫn luôn ở gần khu vực kinh thành, chưa bao giờ chú ý nhiều đến Đông Hải, nhiều nhất chỉ biết đến hai quận Hà Đông và quận Hải Đình, xác suất biết được nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu là không cao.

Cho nên hôm qua khi nhìn thấy chim ưng, Kim Phi đã vô cùng bối rối.

Nhưng lúc đó y cho răng nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu lo sợ nhân viên hộ tống xử lí nên đã chủ động tìm Đông Man và Đảng Hạng hợp tác, bây giờ y mới biết, thì ra trung gian còn có một Tấn vương.

Đông Man và Đảng Hạng không biết rõ về thế gia hào tộc của Đại Khang, nhưng Tấn vương lại biết rất rõ.

Từ trước đến nay Tấn vương vẫn luôn dây dưa không rõ với Đảng Hạng, bây giờ lại có chung kẻ địch là Kim Phi, muốn mượn mấy con chim ưng của Đảng Hạng thực sự quá dễ dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.