Đóng thuyền không chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề kiếm sống của nạn dân mà còn có thể ra khơi vớt rong biển và đánh bắt cá. Đây là cách tốt nhất mà trước mät Kim Phi có thể nghĩ ra được để giải quyết cuộc khủng hoảng lương thực của Đại Khang.
Bên duy nhất chịu tổn thất chính là đại dương.
Dựa theo ý tưởng của Kim Phi, y muốn nhanh chóng đóng càng nhiều thuyền càng tốt, sau đó đợi đến mùa đánh cá cố gắng đánh bắt thật nhiều đàn cá di cư càng tốt. Điều này rất có khả năng sẽ khiến nhóm cá này bị suy giảm trên diện rộng, từ đó khiến cho các loài cá khác ăn nhóm cá này cũng sẽ bị đói theo, có thế dẫn đến sự mất cân băng một phần hệ sinh thái biển.
Nhưng y bây giờ đã không còn để ý đến những điều này nữa rồi.
Người còn không sống nổi, hơi đâu mà quan tâm đến hệ sinh thái biển chứ?
Cho dù mấy loài cá ăn thịt kia có bị đói thì cứ chịu đói đi, nếu không được thì Kim Phi bảo ngư dân vớt bọn chúng lên cùng một thể, vậy thì chúng sẽ không cần phải chịu đói nữa.
Quyết định này của Kim Phi nhận được sự nhất trí tán thành của Cửu công chúa và đám người Đường Tiểu Bắc.
Mọi người lại bổ sung thêm một số chỉ tiết, thảo luận đến tận khi trời tối đến lúc Nhuận Nương đi tới gọi ăn cơm mới kết thúc.
Cửu công chúa ăn cơm xong bèn vào thư phòng viết thư cho Thiết Thế Hâm. Thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382166/chuong-3066.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.