“Vũ Dương, có phải nàng đã đoán được trước đó rồi không?”
Kim Phi quay đầu lại nhìn Cửu công chúa hỏi.
“Đoán được một chút, nhưng không chắc lắm”, Cửu công chúa nói: “Bây giờ có thể xác nhận rồi, đăng sau dân tị nạn chắc chắn có người thao túng”.
Dân tị nạn đói đến mức không chống đỡ được, biết nơi nào có đường sống thì đi đường đó cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng truyền thông Đại Khang lạc hậu, tin tức lan truyền đi trong dân gian khá chậm, rất nhiều nơi cách nhau mười mấy dặm, nếu một nơi xảy ra chuyện gì lớn, có thể phải mất nửa tháng hoặc thậm chí còn lâu hơn các nơi khác mới biết tin.
Cửu công chúa nhận được tình báo, dân tị nạn cách Đông Hải cả trăm dặm đều nhận được tin, biết Đông Hải có người phát cháo từ thiện rồi.
Cho dù có dân tị nạn quay về thông báo cho họ hàng, tốc độ cũng sẽ không nhanh như vậy, cũng sẽ không lan truyền rộng rãi trong thời gian ngắn.
Với tư duy mưu lược được luyện trong nhiều năm của Cửu công chúa, sau khi nhìn thấy tình báo sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.
Chẳng qua cô ấy không dám chảc, cũng không nói với Kim Phi.
Kim Phi hơi tức giận, nhưng bây giờ chim ưng ngày càng đến gần, phi thuyền cũng đang cấp tốc hạ cánh, rõ ràng không phải là lúc để cãi nhau, vì vậy Kim Phi không nói gì nữa mà giữ chặt lan can để ổn định và quan sát xung quanh.
Nếu nói không sợ là giả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382154/chuong-3054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.