Chương trước
Chương sau
“Vũ Dương đã điều Đại Cường đi từ ba canh giờ trước rồi hả?”

Kim Phi biết được tin tức này, cuối cùng cũng an tâm hơn một chút.

Dựa vào phong cách làm việc của Cửu công chúa, nhất định cô ấy đã tính toán kỹ rồi mới hành động.

Cô ấy gọi Đại Cường đi từ trước mấy canh giờ, cũng đã chứng miinh điều này.

“Trước khi tiểu đoàn trưởng đi, có nói là bệ hạ gọi hắn đi đâu, làm gì không?”

Kim Phi hỏi đại đội trưởng đang trực ban.

“Tiểu đoàn trưởng không nói với ta.” Đại đội trưởng lắc đầu: “Có thể là đại đội trưởng cũng không biết. Tân thống lĩnh cầm lệnh bài của bệ hạ tới tìm tiểu đoàn trưởng, chỉ nói vài câu thôi, tiểu đoàn trưởng bèn sai đại đội chúng ta ở lại phòng thủ, còn ngài ấy dẫn theo quân chủ lực đi với Tân thống lĩnh rồi.”

“Ta biết rồi” Kim Phi gật đầu, sau đó rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống.

Đang suy nghĩ xem nên làm cách nào đuổi kịp Cửu công chúa, đột nhiên y nghe thấy tiếng nổ của đầu máy hơi nửa trên đỉnh đầu mình.

Ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện có một chiếc phi thuyền đã từ bầu trời phương Nam bay tới phương Bắc, chậm rãi đi đến trạm đỗ thuyền của xưởng đóng thuyền.

Kim Phi thấy vậy, lập tức nhảy lên chiến mã, chạy thẳng tới trạm đỗ thuyền.

Lão Ưng còn đang ngước cổ lên nhìn phi thuyền, nghe thấy tiếng vó ngựa, anh ta quay đầu nhìn ra cửa.

Thấy Kim Phi, Lão Ưng lập tức cảm thấy bắp đùi hơi đau đau, muốn chạy trốn theo bản năng.

Nhưng anh ta không dám chạy, mà lại chạy chậm lại nghênh đón.

“Chiếc phi thuyền này từ đâu nơi?” Kim Phi chỉ lên đỉnh đầu hỏi.

“Đây là phi thuyền số 27, trước đó có tới Giang Nam đưa tin, giờ chắc là đưa tin về ạ” Lão Ưng trả lời.

“Bảo bọn họ đáp xuống đừng tắt máy nữa, ta phải dùng!” Kim Phi ra lệnh.

“Tiên sinh, ngài muốn đuổi theo bệ hạ sao?” Lão Ưng hỏi.

“Biết còn hỏi?” Kim Phi nhảy khỏi ngựa chiến: “Mau chuẩn bị nhiên liệu, việc đầu tiên sau khi thuyền đáp xuống là bổ sung nhiên liệu, nhanh lên đừng trễ nải!”

Lão Ưng do dự một chút, nói: “Tiên sinh, ta biết ngài lo lắng cho bệ hạ, nhưng ngài lại không rõ cách làm việc của bệ hạ sao, chắc chắn là người đã để lại đường lui rồi, bây giờ không có dây cáp, nếu ngài muốn lên đó, không có phi thuyền và khinh khí cầu hộ tống ngài, vậy thì nguy hiểm lắm!”

“Ông đây làm việc không cần ngươi phải dạy, nghe theo mệnh lệnh!” Kim Phi tức giận đạp một cái lên mông Lão Ưng.

Lão Ưng luôn luôn nghe lời Kim Phi, lần này lại không nghe theo chỉ thị của y, mà quỳ “bịch” một tiếng, cúi đầu không nói lời nào.

Nếu như y là một người ác độc, muốn thể hiện uy nghiêm của mình, rất có khả năng y sẽ chiếu theo quân pháp xử lý Lão Ưng, nhưng Kim Phi lại không phải người như vậy.

Kim Phi nhấc chân lên, muốn đạp cho anh ta cái nữa, nhưng thấy Lão Ưng quỳ xuống đất, có đạp thì chỉ có thể đạp lên ngực hoặc đầu anh ta, Kim Phi lại hạ chân xuống.

Y biết, Lão Ưng chống lại mệnh lệnh của y là bởi vì lo lắng cho an toàn của y.

“Cái tên óc heo này, chẳng lẽ ngươi không thể động não một chút à?” Kim Phi tức giận nói: “Không có phi thuyền khác với khinh khí cầu hộ tống thì không bay thấp hơn chút được à?”

Lão Ưng vừa nghe thấy câu này, hai mắt lập tức sáng lên.

Chiếc phi thuyền này là chiếc phi thuyền loại nhỏ đã được đám Kim Phi và Vạn Hạc Minh cải tiến, năng lực vận chuyển có hạn, nhưng tốc độ linh hoạt vô cùng. Nếu như cần, còn có thể tiến hành bay tầng thấp.

Chỉ là hướng gió khi bay tầng thấp khá phức tạp, tiêu hao khá nhiều dầu hỏa, tốc độ của phi thuyền cũng sẽ chậm hơn so với bay tầng cao, cho nên bình thường, nhiều phi công không biết tới cách bay này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.