Chương trước
Chương sau
"Ta không cần nghỉ ngơi." Hồng Đào Bình nhanh chóng xua tay: "Nếu tiên sinh không tin, tối nay ta có thể tiếp tục làm việc!"

"Ta tin, ta tin!" Kim Phi dang tay: "Nhưng công nhân ở xưởng đóng thuyền đều đang trong kỳ nghỉ, hai chúng chế tạo thuyền kiểu gì?"

“Cái này... Hồng Đào Bình sửng sốt.

Đúng vậy, công nhân của xưởng đóng thuyền đều đang trong kỳ nghỉ, anh ta muốn chế tạo thuyền cũng không có nhân công.

"Tiên sinh, hay là chúng ta gọi tất cả công nhân quay lại đi?" Hồng Đào Bình hỏi.

"Đừng, mọi người đã mệt mỏi lâu như vậy rồi, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, mọi người đều mong chờ điều đó, nếu bây giờ ngươi gọi bọn họ trở về, không phải muốn bị mắng à?"

"Ta không sợ, chỉ cần bọn họ chịu về chế tạo thuyền, cứ mắng ta cũng được!" Hồng Đào Bình nói: 'Hơn nữa, để bọn họ chế tạo thuyền cũng không phải là không trả lương cho họ, có gì đáng để mắng chứ?"

"Đây không phải là vấn đề tiền lương và có mắng hay không, mà là bây giờ ép buộc mọi người phải quay lại làm việc, trong lòng mọi người chắc chắn không thoải mái, sẽ không làm việc hết sức, mất nhiều hơn được."

Kim Phi vỗ bả vai Hồng Đào Bình: "Nếu ngươi thực sự không thể ngồi yên được, ngày mai hãy đến đây gặp ta, chúng †a sẽ xem lại bản vẽ lần nữa và chế tạo một mô hình thuyền khác để xác minh một chút."

“Được rồi,' Hồng Đào Bình thấy Kim Phi nói như vậy thì cũng không kiên trì nữa.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, rồi Kim Phi bảo Hồng Đào Bình về nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Hồng Đào Bình lại đến đây, biết Kim Phi vẫn đang ngủ thì đành phải trở về.

Suốt buổi sáng, Hồng Đào Bình đã đến đến đây mấy lần, đến giữa trưa, Kim Phi cuối cùng cũng rời giường.

Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác

Trong mấy ngày tiếp theo, Kim Phi và Hồng Đào Bình chui đầu vào phòng tối nhỏ của xưởng đóng thuyền.

Con thuyền bọc thép không chỉ đảm nhận sứ mệnh tìm kiếm hạt giống tốt ở Châu Mỹ, mà còn liên quan đến mạng sống của hàng trăm nhân viên hộ tống và thủy thủ, cho nên Kim Phi cực kỳ nghiêm túc.

Hai người kiểm tra và tính toán đối chiếu lại bản vẽ hai, ba lần, sau đó chế tạo ra một mô hình thân tàu theo kích thước tỷ lệ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới bước ra khỏi phòng.

Đến ngày thứ sáu, những công nhân đóng thuyền bắt đầu đi là, xưởng đóng thuyền lập tức trở nên sôi động.

Lúc này việc hái, phơi khô và vận chuyển rong biển đang đi vào quỹ đạo, Kim Phi gần như không cần phải lo lắng nữa, Kim Phi đã dành toàn bộ sự chú ý của mình cho xưởng đóng thuyền.

Một khi y tập trung hoàn toàn vào công việc, thời gian trôi nhanh đến mức thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua.

Khi Kim Phi bị Đường Tiểu Bắc gọi ra khỏi xưởng đóng thuyền lần nữa, đã qua mùa xuân rồi.

Đường Tiểu Bắc nhìn thấy Kim Phi nhếch nhác, mặt đầy tro bụi thì cảm thấy đau lòng.

Cô ấy dùng tay áo lau tro bụi trên mặt Kim Phi, tức giận nói: “Tướng công, cho dù thuyền bọc thép có quan trọng đến thế nào đi nữa thì chàng cũng không thể liều mạng như vậy chứ? Nhìn chàng này, vốn đã gầy rồi, bây giờ lại gầy đi rất nhiều, chờ đến khi trở về Xuyên Thục, chàng bảo ta biết ăn nói như thế nào với Nhuận Nương và Phi Phi và tỷ tỷ?"

"Gầy thì gầy thôi, trở về ăn thêm hai bữa ăn thì sẽ tăng cân." Kim Phi thờ ơ xua tay: "Đúng rồi, tình hình hái rong biển thế nào rồi?"

"Một nửa số rong biển trên đảo Mạo Lãng đã được thu hoạch, Phi Phi đã tập hợp hàng nghìn thuyền đánh cá lớn nhỏ cùng hàng nghìn người tị nạn từ Giang Nam và các vùng duyên hải, đưa họ đến đảo Mạo Lãng, còn có xây dựng thêm hai sân phơi ở vịnh Cù Gia và khu vực bãi cát vàng!"

Đường Tiểu Bắc trả lời: "Trịnh Tướng quân nói rằng nếu không có chuyện gì xảy ra thì công việc hái rong biển trên đảo Mạo Lãng sẽ được hoàn thành trước tháng 8!"

"Rong biển đã hái được vận chuyển đi đâu?" Kim Phi hỏi.

"Theo lời dặn của chàng, phần lớn được vận chuyển đến kho lương thực trống ở Giang Nam, sản phẩm rong biển đã được tỉnh chế và một phần nhỏ các sản phẩm loại ba và loại bốn được vận chuyển đến Xuyên Thục để bán." Đường Tiểu Bắc trả lời.

"Tình hình ở Giang Nam và Trung Nguyên như thế nào rồi?" Kim Phi hỏi.

"Đúng như chàng dự đoán, tình hình càng ngày càng tệ." Đường Tiểu Bắc nói: "Gần đây số lượng người tj nạn đến Đông Hải càng ngày càng nhiều, chỉ tính số người tị nạn được những sân hái và sân phơi, sân đóng gói nuôi sống đã vượt quá mười bảy nghìn người, nán lại gần trấn Ngư Khê, người tị nạn sống dựa vào những nơi phát cháo và làm lao động tạm thời càng ngày càng nhiều, Đại Cường nói rằng có ít nhất hơn hai mươi nghìn người!”

"Nhiều người thế ư?" Kim Phi cau mày hỏi: "Chỗ ăn và chỗ ở được sắp xếp như thế nào?"

Số lượng người tị nạn đã vượt qua dự đoán của y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.