Chương trước
Chương sau
"Thưa tiên sinh, rong biển rất được ưa chuộng, sau khi vận chuyển về thì chưa tới hai ngày đã được bán hết."

Thuyền trưởng trả lời: "Sau khi mọi người nếm thử, bọn họ đều nói rằng nó rất ngon, sau đó có rất nhiều người muốn mua nhưng không mua được, Thái Vị cô nương nói, cho dù có thêm mười chiếc thuyền nữa cũng không cần lo lắng không bán được.

“Có nghe nói có ai cảm thấy khó chịu sau khi ăn rong biển chưa?" Kim Phi hỏi tiếp.

Mặc dù y biết rong biển có thể ăn được, nhưng rong biển mà anh ăn ở kiếp trước về cơ bản đều đã được rất nhiều thế hệ ngư dân chọn lọc và gây trồng ra.

Mà rong biển được hái bây giờ đều là mọc hoang.

Nhiều loại thực vật phổ biến ở kiếp trước, khi mới được phát hiện thì không thích hợp để ăn.

Ví dụ như khoai tây, lúc mới được phát hiện, ăn vào sẽ gây tiêu chảy hoặc thậm chí là ngộ độc, sau hàng nghìn năm chọn lọc, người dân bản xử của Châu Mỹ mới gây trồng được các giống khoai tây phù hợp để ăn.

Đối với thế giới này thì rong biển cũng là một loại đồ ăn hoàn toàn mới, mặc dù Kim Phi đã ăn thử rồi, nhưng y cũng không dám chắc là toàn bộ đều không có độc.

Bởi vì có một số loại thực vật chỉ có độc đối với một số người.

Vận chuyển rong biển về Kim Xuyên là để thí nghiệm một chút, xem sau khi ăn có ai có phản ứng không tốt hay không.

"Ăn xong thấy khó chịu ư?" Thuyền trưởng suy nghĩ một lúc, cau mày trả lời: "Chưa từng nghe nói tới."

"Vậy thì tốt rồi, Vậy thì tốt rồi!" Kim Phi nghe thấy thuyền trưởng nói như vậy thì cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

Lúc đưa rong biển về, y còn bảo Đường Tiểu Bắc viết một bức thư cho Nguyên Thái Vi, nói với Nguyên Thái Vi rằng nếu biết được có ai đó có phản ứng không tốt thì phải nói với y.

Bây giờ nếu thuyền trưởng không biết thì có nghĩa là không có ai bị trúng độc, điều đó cũng chứng minh được là rong biển có thể ăn được.

“Đúng rồi, tất cả rong biển đều bán hết rồi à?" Kim Phi lại hỏi: “Các sản phẩm loại một và sản phẩm loại hai cũng đã được bán hết à?"

"Đầu bán hết rồi,' thuyền trưởng cười đáp: "Ta nghe Thái Vi cô nương nói răng sản phẩm loại một và sản phẩm loại hai là những sản phẩm được bán hết đầu tiên"

Câu trả lời này khiến cho Kim Phi sửng sốt một chút, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới hiểu ra.

Hơn 70% thanh niên trai tráng trong các quận, huyện đều đã tìm được việc làm trong các nhà xưởng dưới trướng của Kim Phi, có thu nhập ổn định và không thấp.

Dân chúng có tiền thì sẽ tiêu tiền.

Những người không đến nhà xưởng cũng có thể làm những công việc kinh doanh khác miễn là họ không lười biếng.

Vì những lý do này, Kim Xuyên có thể được coi là một quận giàu nhất của Xuyên Thục và thậm chí là toàn bộ Đại

Khang, sức mua của dân chúng cũng tăng lên theo.

Hai thuyền rong biển đúng là không là gì đối với quận Kim Xuyên.

Đợi sau khi thuyền trưởng rời đi, Kim Phi lập tức đi tìm Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi trước.

Cả hai người đều đóng vai trò quan trọng trong việc vận chuyển rong biển trở về Xuyên Thục một cách suôn sẻ, có tin

tức tốt nên Kim Phi lập tức muốn chia sẻ tin vui với bọn họ.

Y tìm thấy hai người ở sân phơi đồ, phát hiện hai người đang chụm đầu vào nhau nhìn cái gì đó.

Kim Phi đi tới nhìn thì thấy hai người đang xem sổ sách.

"Tướng công, chàng đến rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.