Chương trước
Chương sau
"Ta không cần đâu!" Lục đại nhân liên tục xua tay.

Ông ta đã từng là cựu thần địa phương khi Trần Cát còn nắm quyền, tính cách chính trực, nhiều lần dâng tấu chương khuyên can Trần Cát, hy vọng Trần Cát đừng xây dựng rầm rộ, thu thập kỳ trân dị bảo, bảo Trần Cát nên đi quan sát nỗi gian khổ của người dân.

Cửu công chúa biết khi Trần Cát nhìn thấy những tấu chương này nhất định sẽ rất tức giận, nên khi thay Trần Cát phê duyệt tấu chương cô ấy đã lén lút giấu đi.

Nhưng có một lần, Cửu công chúa đi cùng Khánh Phi xuất cung đi thắp hương cầu nguyện, không biết Trần Cát bị chập dây não nào, chạy đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, sau đó nhìn thấy tấu chương của Lục đại nhân.

Giống như lo lắng của Cửu công chúa, sau khi Trần Cát nhìn thấy tấu chương của Lục đại nhân, quả nhiên rất tức giận, giận đến mức hạ lệnh bãi miễn tất cả quan chức của Lục đại nhân.

Cửu công chúa vì tự ý giấu tấu chương của Lục đại nhân cũng bị Trần Cát hung hăng khiển trách, và vì vậy cũng không để Cửu công chúa thay ông ta phê duyệt tấu chương nữa.

Nhưng phê duyệt tấu chương đâu có vui vẻ như việc chơi với những cung nữ phi tần ở hậu cung.

Sau khi Trần Cát hết giận, Cửu công chúa lại trở thành khách quen của Ngự Thư Phòng.

Bây giờ Cửu công chúa đã lên ngôi, thuộc hạ thiếu nhân lực, khoảng thời gian trước đã phái một đội nhân viên hộ tống đi đến Trung Nguyên, mời cả nhà Lục đại nhân đến Xuyên Thục.

Lục đại nhân mới đến không lâu, còn chưa quen với không khí triều đình ở Xuyên Thục, có hơi cẩn trọng.

Nhưng ông ta thực sự thích cuộc sống hiện tại của mình.

Nếu như trong khi Trần Cát nằm quyền, Thiết Thế Hâm và Nguyên Thái Vi nói như vậy, nhất định sẽ bị đối thủ gắn mác nhận hối lộ.

Nhưng Thiết Thế Hâm và Nguyên Thái Vi nói trước mặt Hoàng đế như vậy, chứng tỏ hai người đều không thẹn với lương tâm.

Hơn nữa, sau khi đến Xuyên Thục, ông ta phát hiện không. chỉ có Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc mà cả người dân bình thường trong làng Tây Hà, mọi người đều bận rộn làm việc thiết thực, không có ai lục đục tranh đấu gì với nhau.

Mặc dù Lục đại nhân ngay thẳng, nhưng không ngốc, biết Thiết Thế Hâm vừa rối cố tình nói đùa với ông ta chính là muốn để ông ta nhanh chóng hòa nhập vào triều đình Xuyên Thục.

Cho nên Lục đại nhân hơi mỉm cười cảm kích câu trả lời của Thiết Thế Hâm, lại chắp tay với Nguyên Thái Vi.

Nguyên Thái Vi hành lễ đáp lại, sau đó đưa sổ sách cho. Châu Nhi: "Đây là sổ sách tổng hợp, mời bệ hạ và các vị đại nhân xem qua."

Cửu công chúa ra hiệu Châu Nhi nhận lấy sổ sách, sau đó nhìn kết quả tổng hợp trước.

"Hai thuyền rong biển lại bán được hơn chín nghìn lượng bạc ư?" Cửu công chúa kinh ngạc.

Mặc dù khi nhân viên thương hội Kim Xuyên bán rong biển, nói Kim Phi bán rong biển không phải là vì tiền, nhưng Cửu công chúa và đám người Thiết Thế hâm hiểu rất rõ, thực chất bán rong biển chính là để kiếm tiền.

Các ngư dân đã vớt rong biển từ đảo Mạo Lãng ra, đưa thẳng đến các điểm khác nhau của thương hội Kim Xuyên, tổng chỉ phí của hai chiếc thuyền lớn không vượt quá ba nghìn lượng bạc.

Đây là lô đầu tiên, rất nhiều quy trình đều chưa thành thạo, đợi sau này thành thạo rồi, giá thành còn có thể giảm xuống một chút nữa.

"Mặc dù hàng loại ba và hàng loại bốn bán được nhiều, nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, chủ yếu là hàng loại một và hàng loại hai kiếm được." Nguyên Thái Vi giải thích.

"Vẫn là Tiểu Bắc có đầu óc buôn bán." Cửu công chúa cảm khái.

Thật ra, cô ấy và Kim Phi đều không định dùng rong biển để kiếm tiền, bán rong biển có thể giữ được giá thành đã là tốt rồi.

Nhưng Đường Tiểu bắc chỉ đơn giản là chia rong biển thành bốn loại, mà hai thuyền rong biển đã kiếm được hơn sáu nghìn lượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.