Đúng vậy, lúc trước bọn họ căn bản không ăn nổi muối, mặc không nổi áo.
Rất nhiều gia đình cả năm cũng không nỡ ăn nửa cân muối, cả gia đình chỉ có một cái quần, ai ra ngoài thì người đó mặc.
Trước kia thường nhìn thấy bé trai dưới mười tuổi, trần truồng chạy ra ngoài.
Từ sau khi thương hội Kim Xuyên mở cửa, muối cũng rẻ hơn, vải vóc cũng rẻ hơn.
Lúc trước là loại muối thô có đất cát, một lượng cũng phải mười mấy văn tiền, nhưng muối tinh luyện do xưởng muối của làng Tây Hà làm ra lại trắng muốt, nhuyễn mà một cân chỉ có mười văn tiền.
Còn về vải vóc càng không cần nói nữa, bây giờ nhà ai không phải một người một bộ quần áo chứ?
Nếu như Kim Phi muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, không cần nói cái khác chỉ cần giữ nguyên giá muối lúc trước đã hoàn toàn không cần tốn công sức chạy đến Đông Hải tìm rong biển gì đó để lừa bọn họ!
Từ rất sớm Kim Phi đã có ý thức bồi dưỡng hiệu ứng nhãn hiệu, ví dụ như ở trên túi muối ghi mấy chữ lớn muối tỉnh luyện làng Tây Hà bắt mắt, sản phẩm của thương hội Kim Xuyên bắt buộc phải lựa chọn cẩn thận, bảo đảm chất lượng, giá cả công bằng.
Cùng một sản phẩm, người dân thà đi thêm mấy bước, dùng thêm mấy văn tiền cũng sẽ lựa chọn thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán cũng không lựa chọn người bán hàng rong.
Bởi vì ở thương hội Kim Xuyên và hợp tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382131/chuong-3031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.