Chương trước
Chương sau
Gần đây, hơn nửa số thư mà Đường Tiểu Bäc nhận được, hầu như đều là báo cáo về tình trạng thiếu hụt hàng hóa.

Bây giờ thì tốt rồi, thuyền lầu đã được đóng, hơn nữa còn sắp có bảy chiếc, dù sao Kim Phi cũng phải để cho thương hội Kim Xuyên hai chiếc chứ?

Kim Phi cũng biết về tình trạng của thương hội Kim Xuyên, suy nghĩ rồi trả lời: “Ta sẽ đưa cho muội hai chiếc để dùng trước, đợi đến khi nhóm thuyền lầu khác được chế tạo. xong, hoặc đợi đến khi vận chuyển xong rong biển và lương thực Giang Nam, ta sẽ đưa cho muội thêm hai chiếc nữa!”

“Cảm ơn tướng công!”

Đường Tiểu Bắc nghe vậy vui mừng ôm lấy Kim Phi, sau đó ngẩng cổ nháy mắt với Kim Phi.

Kim Phi lập tức hiểu ý, cũng nháy mắt đáp trả.

Thiết Chùy đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn thẳng, nhưng không nhịn được bĩu môi, không tự chủ nghĩ đến Vạn Vũ Hồng.

Vạn Vũ Hồng là một trong những đệ tử đầu tiên được Mãn Thương thu nhận, hơn nữa cô ấy còn là tỷ tỷ ruột của Vạn Hạc Minh, cộng thêm có tài kinh doanh, nên rất được Mãn Thương coi trọng, giờ đây cô ấy đã trở thành người có quyền lực thứ hai trong xưởng thép. Khi Kim Phi và Mãn. Thương đi vắng không có mặt ở Kim Xuyên, xưởng thép sẽ do cô ấy phụ trách, cho nên lần này cô ấy không thể đi theo họ, mà phải ở lại Kim Xuyên.

Vạn Vũ Hồng có thể quản lý xưởng thép to như vậy, tất nhiên sẽ chẳng phải người hiền lành gì, cũng không biết cô ấy dùng biện pháp gì, dù sao kể từ khi Thiết Chùy hẹn hò với cô ấy, anh ta đã không còn bước chân vào thanh lâu nữa.

Sau khi đến Đông Hải, Thiết Chùy luôn trong trạng thái đợi lệnh, không dám rời Kim Phi quá xa, cũng không dám xuống tay với nhân viên hộ tống nữ và nữ công nhân, nên đã nhịn quá lâu.

Hết lần này đến lần khác, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc còn rải thức ăn cho chó trước mặt anh ta...

Nếu không phải Kim Phi và Đường Tiểu Bắc là hai người mà anh ta không thể trêu chọc, thì Thiết Chùy đã sớm mắng chửi rồi.

Đường Tiểu Bắc cũng biết tầm quan trọng của rong biển và lương thực Giang Nam đối với Xuyên Thục, cho nên có thể có được hai chiếc thuyền lầu, Đường Tiểu Bäc đã vô cùng hài lòng, vui vẻ rúc vào lòng Kim Phi, nhìn thuyền lầu đang từ từ tăng tốc trên mặt biển.

Trên thuyền lầu đã được chất đầy than đá từ trước, sau khi tăng tốc, dưới sự hộ tống của hai chiếc ca-nô, nó chạy. thẳng đến đảo Mạo Lãng.

Đường Tiểu Bắc tưởng rằng thuyền lầu chỉ đang thử nghiệm bình thường, sau khi thử nghiệm xong sẽ quay về, nhưng bây giờ thuyền lầu càng ngày càng tăng tốc, chạy càng ngày càng xa, hoàn toàn không có ý định quay về, không khỏi lo läng: “Tướng công, không phải chàng đã nói cho ta hai chiếc hay sao, sao nó lại chạy mất rồi?”

“Nó cũng không thể trở về khi còn đang trống trơn như vậy chứ?” Kim Phi nhéo mũi Đường Tiểu Bắc: “Đợi đến khi nó đến đảo Mạo Lãng mang về một thuyền rong biển, sau khi thử nghiệm không có vấn đề gì, thì sẽ quay về Kim Xuyên”

"Vậy thì tốt” Đường Tiểu Bắc nghe Kim Phi nói như vậy, mới yên lòng.

Nhìn thuyền lầu chạy càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trên mặt biển, lúc này Kim Phi mới dẫn Đường Tiểu Bắc về.

Sau lưng bọn họ là Trấn Viễn số 2 số 3, đang phun khói dày đặc, nối đuôi nhau rời bến tàu, dưới sự hỗ trợ của ca-nô, hai chiếc thuyền chở đầy rong biển, bắt đầu hành trình trở về.

Bởi vì gần đây nước sông chảy rất nhanh, cộng thêm việc rong biển quá nhiều, Trấn Viễn số 2 số 3 cũng không dám chạy quá nhanh, ước chừng phải mất bảy ngày mới về đến Kim Xuyên.

Cửu công chúa giống Kim Phi, cũng tràn đầy mong đợi với rong biển.

Biết được Trấn Viễn số 2 số 3 trở về, Cứu công chúa bộn bề công vụ đã tranh thủ một ngày, đến bến tàu Kim Xuyên chờ đợi.

Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tâm ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cũng chạy theo tham gia náo nhiệt.

Mấy người đợi ở bến tàu đến tận trưa, rốt cuộc cũng thấy Trấn Viễn số 2 phun khói dày đặc đang từ từ đi đến.

Lúc này Trấn Viễn số 2 còn cách bến tàu mấy dặm, nhìn bằng mắt thường chỉ thấy bóng đen mơ hồ.

Người luôn trầm ổn như Cửu công chúa, sau khi thấy khói đen dày đặc, lập tức không nhịn được lấy ống nhòm ra, chĩa vào Trấn Viễn số 2.

Nhìn thấy trên boong của Trấn Viễn số 2 chất đầy hàng hóa, vẻ mặt của Cửu công chúa cũng giống như Kim Phi khi ở sân phơi rong biển vậy, nở nụ cười hài lòng, sau đó đặt ống nhòm lên bàn, khôi phục thành vẻ nữ đế uy nghiêm.

Quan Hạ Nhi nói chuyện với Cửu công chúa một hồi, sau đó cũng cầm lấy ống nhòm trên bàn, chĩa vào Trấn Viễn số 2.

“Ơ, sao rong biển lần này không giống với lần trước đương gia gửi về?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.