Chương trước
Chương sau
Kim Phi không trả lời câu hỏi của Tả Phi Phi mà hỏi lại: “Nàng có phát hiện khi phơi rong biển, có rất nhiều rong biển đều trở nên rất dính không?”

“Quả thực là như vậy” Tả Phi Phi chỉ vào góc bãi phơi: “Bên kia có rong biển đã bốc mùi hôi, không ăn được nữa, ta đã bảo thợ nhặt ra vứt rồi.”

“Đây chính là vấn đề." Kim Phi nói: “Thời gian từ khi hái đến khi vận chuyển quá dài, nếu Trịnh tướng quân không phát hiện ra vấn đề này, rồi bảo ngư dân vớt rong biển ngâm trong nước trên đảo Mạo Lãng, đến khi quay về chất đóng trên thuyền, đoán rẵng sợ rằng phần lớn rong biển bây giờ đã không ăn được nữa rồi:

“Đây quả thực là vấn đề rất nghiêm trọng, hiện tại thời tiết vẫn chưa nóng, nếu đến mùa hè, rong biển sẽ càng nhanh thối hơn nữa!"

Tả Phi Phi nói: “Hay là xây dựng bãi phơi ở đảo Mạo Lãng, sau khi phơi khô rong biển ở bên đó rồi vận chuyển về?”

“Đây cũng là một cách” Kim Phi nói: “Nhưng ở đảo Mạo Lãng đều là những núi đá lôm chôm, vòng ngoài gần biển cơ bản đều là vách đá dốc đứng, cắm cọc kéo dây như thế nào, vận chuyển rong biển lên núi như thế nào đều là vấn đề, không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn ngủi, vì vậy gần đây chúng ta vẫn phải mang về phơi khô.”

“Tiên sinh có cách đối phó sao?” Tả Phi Phi hỏi.

Với sự hiểu biết của cô ấy đối với Kim Phi, nếu Kim Phi đã nói đến vấn đề này, chắc hẳn y đã nghĩ ra cách đối phó.

“Vừa rồi ta đã thương lượng với Trịnh tướng quân, quyết định thay đổi phương pháp hái và vận chuyển”

Kim Phi nói: “Trước đây ngư dân trên thuyền đánh cá đầu hái rong biển sau đó đưa đến thuyền đánh cá của mình, số lượng ngư dân trên thuyền đánh cá có hạn, phải mất mấy ngày mới có thể chất đầy rong biển trên thuyền đánh cá.

Cách này chậm, rong biển được hái lúc đầu luôn bị ép xuống dưới, rất dễ bị thối, ngâm trong nước lại mất rất nhiều công sức.

Vì vậy ta và Trịnh tướng quân đã quyết định sắp xếp ca-nô liên tục tuần tra đường thủy giữa đảo Mạo Lãng và bến †àu, sau đó chia ngư dân và thuyền đánh cá thành hai phần, thuyền nhỏ ở lại đảo Mạo Lãng, phụ trách việc hái rong biển, rong biển mỗi thuyền nhỏ thu hoạch được sẽ chất lên các. thuyền đánh cá lớn, và vận chuyển về bằng thuyền lớn.

Hơn nữa các thuyền lớn không lập thành đội, thuyền đã chất đầy rong biển sẽ lần lượt về từng thuyền, như vậy sẽ không tập hợp lại, mỗi ngày bãi phơi đều nhận rong biển mới, mỗi ngày đều có việc.”

“Cách này quá tốt rồi!”

Ánh mắt Tả Phi Phi lập tức sáng lên. Phơi rong biển khoảng một ngày là có thể cất được.

Theo cách trước đây, bãi phơi sẽ rảnh rất nhiều ngày mới bận rộn trong một ngày.

Như vậy sao có thể nuôi thợ? Cách Kim Phi đưa ra sau này khoa học hơn nhiều.

Mỗi ngày bãi phơi đều có việc làm, mỗi ngày đều sẽ không bận như vậy, hơn nữa thu hái tập trung, vận chuyển thống nhất, còn có thể độ tươi của rong biển ở mức lớn nhất, quả thực là một công đôi việc.

Ở giữa cầu xếp dỡ hàng hóa có một khu vực cân, khi xe kéo đi qua đó sẽ cân, sau đó quan văn thư sẽ viết giấy cho ngư dân, ngư dân cầm giấy, có thể đến trụ trở tiền trang Kim Xuyên gần đó để đổi tiền công ngay tại chỗ, hoặc có thể đến trụ sở của thương hội Kim Xuyên để đổi hàng hóa.

Từ trước đến giờ Kim Phi không keo kiệt với người dân, tiền công của ngư dân rất cao.

Nhiều ngư dân kiếm được tiền từ chuyến đi này còn nhiều hơn số tiền họ kiếm được trong nửa tháng, dư dả để nuôi gia đình họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.