“Biện pháp này ta cũng mới nghĩ ra dạo gần đây, còn chưa thành thục, tướng công chàng nghe xem, nếu có tác dụng thì dùng, không thể dùng thì thôi.”
Đường Tiểu Bắc nói: "Tướng công, không phải ở thành Giang Nam, chàng đã để người địa phương tự quản lý người địa phương hay sao? Ta nghe nói còn khá thành công, mấy ngày này ta luôn nghĩ răng cách này cũng có thể dùng ở các thương hội để mở cửa thị trường.
Nếu ý tưởng của ta có thể thực hiện thì chẳng phải vấn đề của tướng công có thể được giải quyết rồi hay sao?”
Kim Phi nghe xong, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Một lời đánh thức người trong mộng, sau khi Kim Phi giao thương hội cho Đường Tiểu Bắc, rất ít khi y can thiệp vào. công việc của thương hội, Đường Tiểu Bäc cũng rất có năng lực, quản lý thương hội một cách có trật tự, cho nên hầu như Kim Phi không phải nhọc lòng.
Thời gian trôi qua, rất ít khi Kim Phi quan tâm tới thương hội.
Hiện tại Đường Tiểu Bắc nhắc nhở, Kim Phi chợt ý thức. được phương pháp này quả thực có thể thực hiện được.
Mấy ngày trước Trương Lương viết thư cho y, nói phương pháp dùng người địa phương để quản lý người địa phương mà Kim Phi thử ở Giang Nam rất hiệu quả. Anh ta phái một trung đội đến huyện phủ, sau khi chiếm được huyện phủ, anh ta đi thăm quần chúng, bổ nhiệm một người trung niên ở địa phương có danh tiếng rất tốt làm huyện lệnh, sau đó chỉnh đốn lại đội binh phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382112/chuong-3012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.