"Mọi người đừng vội mừng, có câu điều xấu cần phải nói trước!"
Trịnh Trì Viễn nói: "Trước đó ta đã nói rồi, Đông Hải cũng là đất đai của Đại Khang, hẳn nên chịu sự quản lý của triều đình, cho nên muốn trồng rong biển, nhất định phải tới cục quản lý hàng hải xin nhận thầu ruộng biển, giao nộp phí nhận thầu mới được!
Đương nhiên, cục quản lý hàng hải không thu không phí nhận thầu của mọi người, quốc sư đại nhân sẽ bồi dưỡng một tiểu đội hàng hải chuyên nghiệp, chỉ đạo mọi người trồng rong biển như thế nào, thủy quân chúng ta cũng sẽ thành lập một hạm đội, chuyên môn đóng quân ở gần ruộng biển, bảo vệ ruộng biển an toàn!
Mà quốc sư đại nhân đã dặn dò, xét thấy tình huống của mọi người bây giờ khó khăn, phí nhận thầu quý đầu tiên có thể đợi đến khi thu hoạch rong biển rồi giao!"
Lúc đầu Kim Phi cho rằng nếu muốn thu phí nhận thầu, ngư dân sẽ bài xích, không ngờ Trịnh Trì Viễn vừa mới nói xong, phía dưới đã vang lên một loạt tiếng khen.
"Trịnh đại nhân, thu nhận thầu phí là chuyện nên làm, nếu không ai cũng đến chiếm ruộng biển, không phải sẽ lộn xộn sao?"
“Trịnh đại nhân, cục quản lý hàng hải ở đâu thế, làm sao để báo danh?"
Một số ngư dân không kìm nén được, bắt đầu hỏi thăm quá trình nhận thầu.
"Mọi người đừng vội, chờ ta nói hết lời đã!"
Trịnh Trì Viễn phất phất tay, tiếp tục nói: "Cục quản lý hàng hải không chỉ thành lập bộ nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382093/chuong-2993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.