“Vậy mọi người có biết loại rau màu đen kia là gì không?” Trịnh Trì Viễn tiếp tục hỏi.
“Không biết!”
Người dân dưới bục thi nhau lắc đầu, sau đó ai nấy cũng †ò mò nhìn Trịnh Trì Viễn.
Thật ra bọn họ cũng rất hiếu kỳ.
Bởi vì món kia ăn rất ngon, không ít ngư dân còn cảm thấy chưa thỏa, cũng rất muốn biết đó là cái gì.
Trịnh Trì Viễn không quan tâm đến khẩu vị của người dân nữa, anh ta tuyên bố: “Loại rau kia thật ra chính là loại cỏ quấn chân mà bình thường chúng ta rất ghét, nhưng bây giờ quốc sư đại nhân đã ban cho nó một cái tên mới là rong biển.....”
Trịnh Trì Viễn còn chưa nói hết, dưới bục lại vỡ òa.
“Gì cơ, cái thứ đen thùi lùi vừa nãy là cái loại cỏ quấn chân đấy á?”
“Quốc sư đại nhân đểu quá, dùng rong biển để nấu cháo cho chúng ta ăn!”
“Không phải vừa nãy ngươi còn khen ngon à?”
“Ta có biết nó là loại cỏ quấn chân đấy đâu, nếu ta mà
“Biết thì sao, nhịn à?”
“Ta thấy Lão Viên ngươi còn chưa biết mùi đói là gì đâu, rong biển thì sao nào, ăn được là được rồi còn gì?”
“Đúng vậy, nghe người chạy nạn từ Trung Nguyên nói, quê họ còn chẳng còn rễ cây mà ăn, chúng ta có rong biển để ăn là tốt lắm rồi!”
Chúng ngư dân vô cùng bất ngờ khi biết có rong biển trong cháo.
Có người vì vậy mà nổi giận, cảm thấy Kim Phi đang làm nhục bọn họ, cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382089/chuong-2989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.