“Cổ họng ta không thoải mái lắm, cũng không muốn nói †o, ngài nói đi!”
Kim Phi chỉ vào cổ họng mình, giải thích.
Nhiều người như vậy, cho dù có dùng loa sắt cũng phải nói thật to, thì người ở phía sau mới nghe thấy.
Gần đây, Kim Phi thường xuyên thức khuya và làm thêm giờ, không muốn lãng phí giọng nói của mình nữa.
Hơn nữa y cũng không giỏi diễn đạt.
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi không phải đang thăm dò mình, mà là thật sự không thoải mái, nên mới nhận lấy loa sắt bằng cả hai tay.
Anh ta hăng giọng, sau đó giơ loa sắt lên, nói về phía dưới: “Các vị, ta là Trịnh Trì Viễn thuộc đơn vị thủy quân!”
“Trịnh tướng quân!”
Đừng thấy Trịnh Trì Viễn là một kẻ láu lỉnh mà nhầm, mấy năm nay anh ta luôn dẫn thủy quân chống cự với đám cướp biển, nhân dân đều nhìn thấy.
Cộng thêm không ít ngư dân đã từng phục vụ ở trong thủy quân, nên ngay khi Trịnh Trì Viễn nói ra thân phận của anh ta, các ngư dân rối rít chào hỏi, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Đây cũng là điều Trịnh Trì Viễn lo lắng nhất.
Nếu như Kim Phi không ở đây, ngư dân nhiệt tình như vậy, anh ta sẽ rất vui.
Nhưng bây giờ cấp trên ở đây, anh ta nào dám cướp sân khấu của lãnh đạo chứ.
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn ra lệnh cho thủy quân gõ chiêng đồng, sau khi bầu không khí lắng xuống, Trịnh Trì Viễn chỉ vào Kim Phi giới thiệu: “Chắc hẳn mọi người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382086/chuong-2986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.