Chương trước
Chương sau
Lượng cháo mỗi ngày một người có thể nhận được là cố định, một muỗng lớn như vậy, ăn xong là sẽ hết sạch.

Thế nên sau khi Hải Ba Tử ăn cháo, cũng không nuốt ngay, mà ngậm trong miệng thưởng thức khoảng mười mấy giây mới nuốt.

Ngư dân phía sau thấy vậy, lại mồm năm miệng mười hỏi về mùi vị của loại cháo chưa từng thấy từ trước tới nay này.

"Đây là loại cháo ngon nhất mà đời này ta từng được ăn, còn ngon hơn cả bánh bao trước kia ta được ăn ở trấn!"

Hải Ba Tử liếm môi: "Vừa rồi thiếu chút nữa ta đã nuốt luôn đầu lưỡi của mình rồi!"

"Thật không vậy, ngon đến thế cơ à?" Có ngư dân cảm thấy lời của Hải Ba Tử quá phóng đại.

Cháo làm từ gạo cho dù có ngon cỡ nào, cũng không ngon đến mức như vậy chứ.

"Các ngươi phải tin, cháo này không chỉ thơm mà còn cực kì ngonl"

Hải Ba Tử nhớ lại mùi vị vừa rồi: "Các ngươi chờ lát nữa nếm thử thì biết!"

Nói xong hắn lại nhấp một ngụm cháo nhỏ, nhắm mắt lại thưởng thức.

Những ngư dân khác ở phía sau thấy vậy, trong lòng càng cồn cào hơn, càng tò mò với cháo mới hơn.

Cũng may tốc độ múc cháo của đầu bếp vô cùng chuyên nghiệp, không bao lâu sau bọn họ đã được nếm cháo mới.

Vừa rồi bọn họ đều cho rằng Hải Ba Tử nói quá, bây giờ ăn được cháo, mới biết mình sai rồi.

Cháo hôm nay hoàn toàn khác với cháo bình thường bọn họ ăn.

Không chỉ rất đặc mà còn có hương vị cực kì thơm ngon.

Còn thơm ngon hơn cả canh cá được nấu từ cá tươi vừa bắt.

Trong một lúc, trên khắp bãi đất trống đều là tiếng húp cháo xì xụp và lời khen ngợi.

"Không hổ là cháo làm từ gạo, cũng quá ngon rồi!"

"Không chỉ gạo, miếng cá này cũng ngon hơn miếng cá thường ngày chúng ta nấu!"

"Đúng vậy, năm ngoái nhà ta mua một tấm lưới mới, ngày nào cũng ăn cháo cá, nhưng cho tới nay chưa từng ăn được món cháo cá nào ngon như vậy!"

Ngư dân ở cạnh biển, cá chính là một trong những thức ăn hàng ngày của bọn họ.

Nhưng bởi vì bọn họ thiếu gia vị cần thiết, thậm chí ngay cả dầu để chiên cá cũng không có, chỉ có thể nấu không, thế nên phần lớn cháo cá ngư dân nấu đều có mùi tanh.

Để đề phòng việc ngư dân ăn cháo quá mau bị mắc xương cá, lần phát cháo này sử dụng miếng cá được cắt ra từ những con cá lớn, không chỉ khá ít xương cá mà mùi tanh cũng khá nhẹ.

Hơn nữa trước đó Nhuận Nương đã dùng rượu gia vị mà Kim Phi điều chế để ướp cá, nên về cơ bản không còn mùi tanh của thịt sống, lúc ăn chỉ còn lại mùi thơm.

"Các ngươi ăn cái này chưa?”

Một ngư dân múc một miếng tảo biển lên hỏi.

"Ăn rồi, dai dai, mềm mềm, ăn rất ngon"

Một ngư dân khác trả lời: "Ngươi biết đây là cái gì sao?"

"Không biết/' ngư dân vừa hỏi lắc đầu: "Chắc là món ăn nào đấy của bên Xuyên Thục."

"Hai ngươi để ý nó làm gì, ăn thấy ngon là được!"

Một ngư dân bên cạnh hai người nói: "Không hổ là quốc sư đại nhân, không chỉ biết đóng thuyền, biết đánh hải tặc, cháo ngài ấy phát cũng ngon như vậy!"

"Đáng tiếc mỗi người chỉ có một muỗng lớn, hoàn toàn không đủ ăn!"

"Ngươi nên biết đủ đi, bình thường cháo được phát toàn là canh lỏng không thịt, một tô lớn có thể múc được một miếng cao lương đã không tệ rồi, một bát này hôm nay có thể chứa không biết bao nhiêu bát bình thường đấy!"

"Cũng không biết quốc sư đại nhân khi nào mới phát cháo tiếp!"

Không ít ngư dân đang bàn luận, cũng bắt đầu ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.