“Tiểu Bắc phu nhân thật sự là lòng dạ Bồ Tát mài” “Ta thay mặt bà con cảm ơn Tiểu Bắc phu nhân!”
Các trưởng lão vô cùng cảm ơn rồi rời đi.
Đường Tiểu Bắc nhìn bóng dáng của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng.
Khánh Mộ Lam vẫn luôn đứng sau bức bình phong cũng đi ra: “Tiểu Bắc, cứ tha cho bọn họ như vậy sao?”
“Bọn họ chỉ là người ngu muội bị mê hoặc thôi, không cần phải tính toán với bọn họ!” Đường Tiểu Bắc nói.
Thật ra Đường Tiểu Bắc cũng không có cách.
Những trưởng lão này đều đã rất lớn tuổi rồi, ở địa phương cũng có chút uy danh, nếu thật sự nhốt bọn họ lại lỡ như ở ngục giam xảy ra chuyện bất trắc thì người trong tộc của bọn họ chắc chắn sẽ gây chuyện.
Cho dù không xảy ra bất trắc vẫn phải lo cơm cho bọn họ thì làm vậy để làm gì chứ?
Vì vậy sau khi suy nghĩ lại, Đường Tiểu Bắc vẫn quyết định tha bọn họ một lần trước, lần này xử lý kẻ chủ mưu trước.
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc đưa ánh mắt ra hiệu cho cận vệ.
Hai người cận vệ chỉa ra đi đến phòng kề ở hai bên trái phải, đẩy cửa phòng ra.
Phòng kề phía Đông vừa mở, Hồng Nhị đã xông ra: “Đường Tiểu Bắc, là ai đã nói bí mật với cô?”
Đây cũng là vấn đề vừa nãy Hồng Nhị hiếu kỳ nhất. Rốt cuộc là ai đã bán đứng ông ta?
Chuyện này cũng nhanh quá rồi chứ, từ khi trưởng lão rời đi đến bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382071/chuong-2971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.