Chương trước
Chương sau
Con cháu Viêm Hoàng rất thích bàn chuyện ở trên bàn cơm, một bữa cơm ăn hai ba giờ rất bình thường, nếu như gặp phải lãnh đạo nói nhiều, cơm trưa có thể kéo dài đến gần tối.

Nhưng Hồng Đào Bình ngay cả đi lẫn về cũng chưa tới nửa canh giờ, khiến người trung niên thấy có chút bất ngờ, cũng hơi căng thẳng.

Khoảng thời gian trước ông ta nghe nói Kim Phi gọi lãnh đạo cấp cao của xưởng đóng thuyền tới giáo huấn, ông ta luôn muốn tìm Hồng Đào Bình hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kết quả Hồng Đào Bình gần đây luôn bận đến mức không thấy bóng dáng, ông ta cũng chưa hỏi được.

Bây giờ Kim Phi mời Hồng Đào Bình ăn cơm, Hồng Đào Bình lại về nhanh như vậy... Chẳng lẽ là Kim Phi không tín nhiệm công tử?

Quản gia xem như là thấy Hồng Đào Bình lớn lên, quá rõ tính tình của anh ta.

Tính tình anh ta chính trực, làm việc thông miinh lại chịu khó, nhưng không biết nói chuyện.

Nhà họ Hồng có thể nổi lên một lần nữa, toàn dựa vào sự giúp đỡ của Kim Phi, nếu Kim Phi không hài lòng với Hồng Đào Bình, hậu quả quá nghiêm trọng.

Nghĩ tới đây, quản gia sốt ruột đến mức trán đều đổ mồ hôi, nhưng Hồng Đào Bình lại không thèm để ý chút nào, tùy tiện trả lời: "Ăn no rồi thì về thôi?"

Thấy Hồng Đào Bình tùy tiện như vậy, quản gia dở khóc dở cười.

Nhưng ông ta cũng biết tính cách của Hồng Đào Bình, biết khuyên bảo thông thường cũng vô dụng, thế là lại ép buộc bản thân bình tĩnh, chuẩn bị bắt đầu thứ mà Hồng Đào Bình mang về, tìm hiểu một chút chuyện gì xảy ra trong bữa ăn rồi hãy nói.

Vì vậy quản gia chỉ vào bát rau hỏi: "Thiếu gia, ngài bưng gì vậy?"

Nắp đang đậy bát rau, ông ta nhìn không thấy thứ ở bên trong.

“Cỏ quấn chân.”

"Cỏ quấn chân?" Quản gia sửng sốt một chút: "Từ đâu ra vậy?"

“Kim tiên sinh cho đấy,” Hồng Đào Bình trả lời.

"Kim tiên sinh cho ngài một bát cỏ quấn chân ư?" Quản gia vừa nghe, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Xong rồi xong rồi, Kim Phi nhất định là không hài lòng với thiếu gia.

Cỏ quấn chân, cỏ quấn chân đấy, đây không phải là ám chỉ thiếu gia hành sự bất lực, gây trở ngại sao?

Quản gia đã sắp khóc rồi, nhưng biết nguyên nhân mới có thể tìm cách giải quyết, vì vậy ông ta cố kìm nén hỏi: "Thiếu gia, sao Kim tiên sinh lại tặng ngài cỏ quấn chân vậy?"

"Kim tiên sinh bảo ta mang về cho mọi người xem, mở mang tầm mắt." Hồng Đào Bình trả lời.

"Cho mọi người xem?" Quản gia vừa nghe, trong lòng càng tuyệt vọng.

Lần này thật sự xong rồi, xem ra Kim Phi định xử lý Hồng Đào Bình và toàn bộ thuộc hạ.

"Thiếu gia, ta sớm đã nói với ngài, mọi việc không nên làm quá đà, ngài không nghe, bây giờ thì tốt rồi, Kim Phi đủ lông đủ cánh, muốn đá văng ngài thì đá, chúng ta ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có!"

Quản gia đấm ngực dậm chân nói.

Trước đây Kim Phi nhờ Hồng Đào Bình xây dựng xưởng đóng thuyền mới, quản gia đã nhắc nhở Hồng Đào Bình, cẩn thận Kim Phi qua cầu rút ván, sau khi có xưởng đóng thuyền của mình, đá văng xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng, một mình làm riêng.

Cho nên quản gia nhắc nhở Hồng Đào Bình một cách âm thầm, không nên tận tâm tận lực như vậy, kéo dài thời hạn công trình, nếu như có thể thì làm cả đồ hỏng, không để xưởng đóng thuyền mới xây thuận lợi như vậy.

Nhưng Hồng Đào Bình không những không nghe kéo dài thời hạn công trình, ngược lại tăng giờ làm việc, tận tâm tận lực xây lên xưởng đóng thuyền mới.

Bây giờ tốt rồi, xưởng đóng thuyền mới dùng mấy ngày, Kim Phi đã chê Hồng Đào Bình cản trở, muốn đá văng Hồng Đào Bình và ông ta ngay lập tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.