Nếu như không kịp thời dọn dẹp thì không chỉ ảnh hưởng đến tốc độ chạy của thuyền, mà còn khiến thành thuyền bị mục nát.
Nhân lúc đội thuyền đỗ lại, nhiều thủy thủ ngồi lên thuyền nhỏ để dọn đẹp vật lạ bám bên ngoài thuyền.
Kim Phi vốn không để ý đến, nhưng khi nhìn thấy một thủy thủ vớt từ dưới nước lên một bó rong biển, sau đó vứt nó đi với khuôn mặt ghét bỏ, Kim Phi lập tức sững sờ.
Quay đầu gọi Trịnh Trì Viễn tới, chỉ vào đám rong biển vẫn chưa chìm hẳn xuống, hỏi: “Trịnh tướng quân, đó là gì vậy?”
“Đó là một loại cỏ dưới biển, ngư dân có người gọi nó là thanh bố, côn bố, cũng có người gọi nó là cỏ quấn chân.” Trịnh Trì Viễn trả lời.
“Thanh bố, côn vải, cỏ quấn chân sao?” Kim Phi cau mày, phát hiện thủy thủ lại vớt lên một bó, vội vàng nói: “Bảo hắn mang lên đây để ta xem thử!”
Trịnh Trì Viễn không hiểu tại sao Kim Phi lại có hứng thú với một cây rong biển, nhưng vẫn nghe theo lời y mà bảo người mang tới.
Kim Phi chưa từng nghe nói đến thanh bố, côn bố, hơn nữa vừa nãy khoảng cách cũng khá xa, y còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, bây giờ đồ đã được đưa đến trước mặt, Kim Phi hoàn toàn có thể chắc chắn thứ này chính là rong biển.
“Đây là đồ tốt, sao các ngươi lại ném nó đi?”
Kim Phi vừa lật rong biển vừa hỏi.
“Đồ tốt sao?” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ mang rong biển tới đều mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382043/chuong-2943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.