Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Kim Phi, Hồng Đào Bình xua tay cho những người khác tản ra rồi vội bước đến đón y.

"Tiên sinh, sao ngài đến sớm vậy?"

Lúc trước Kim Phi ở xưởng đóng thuyền mấy ngày nên Hồng Đào Bình biết y thường xuyên làm việc đến khuya, ngày hôm sau sẽ ngủ đến trưa mới dậy.

Bây giờ mới có nửa buổi sáng, Kim Phi đã tới. “Hôm nay dậy sớm đến xưởng đóng thuyền xem thử”

Kim Phi không nhắc đến chuyện Trịnh Trì Viễn mà hỏi: “Tiến độ thế nào rồi?”

“Tiên sinh đừng nói nữa, ta còn mới bực bội vì chuyện này đây!" Hồng Đào Bình nói: "Đêm qua lúc tháo xà ngang số 3 thì nó đụng trúng cây cột trụ thuyền nên giờ có hơi biến dạng, giờ không biết thời gian thi công còn phải kéo dài bao lâu nữa đây!"

Hôm qua sau khi ra khỏi thư phòng của Kim Phi, đầu óc Hồng Đào Bình chỉ còn nghĩ đến dây chuyền đóng thuyền lầu và thuyền bọc thép, treo đèn xem bản vẽ đến rạng sáng mới đi ngủ rồi trời vừa sáng đã bật dậy.

Ăn sáng qua loa xong anh ta đã đến xưởng đóng thuyền, vốn đang định đốc thúc tiến độ của Trấn Viễn số 3. Ai ngờ vừa đến xưởng đóng thuyền đã nghe nói, do đêm qua làm việc không nghỉ nên lúc cần cẩu đang nâng một đoạn dầm lên đã đụng vào cột trụ xưởng đóng thuyền vì trời quá tối, khiến một góc bị biến dạng.

Xưởng đóng thuyền ở đây không có xưởng sắt thép quy mô lớn, các bộ phận thép của Trấn Viễn số 3 đều được sản xuất tại xưởng sắt thép Kim Xuyên rồi sau đó mới vận chuyển đến đây.

Nếu bây giờ có một bộ phận nào đó bị hư thì cho dù có cho người báo ngay đến Kim Xuyên, khiến xưởng sắt thép lập tức dừng lại các công việc khác để tăng ca gấp rút sản xuất, sau đó lại cho Trấn Viễn số 2 đưa đồ đến đây thì nhanh lắm cũng phải mất một tháng.

Nếu có sai sót ở giữa thì sẽ còn lâu hơn nữa.

Lúc này Kim Phi hận không thể cho thuyền lầu và thuyền bọc thép ra ngay, nghe thấy tin này mày của y cũng không khỏi nhíu lại.

Nhưng y không để ý đến mấy cây dầm ngay mà hỏi các công nhân: “Có ai bị thương không?”

Xà ngang số 3 là một cây xà ngang lớn, nặng chừng vài tấn, chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể gãy xương nát gân người.

"May nhờ có tiên sinh sắp xếp từ lâu, xưởng đóng thuyền vẫn luôn vô cùng chú ý đến việc huấn luyện an toàn nên không có ai bị thương."

Hồng Đào Bình trả lời.

“Không có ai bị thương là tốt rồi!”

Kim Phi gật đầu, bước nhanh về phía cái thang.

Thiết Chùy và Hồng Đào Bình cũng vội chạy theo sau.

Nhóm người leo thang lên Trấn Viễn số 3 rồi đi tới cây xà ngang số 3.

Bây giờ xà ngang số 3 đã được hạ xuống, để nằm trên boong tàu.

Xà ngang số 3 được làm bằng thép hình chữ I, từ xa Kim Phi đã thấy được một góc của nó bị va đập và uốn cong.

Nếu ở kiếp trước có hàn gas và hàn điện thì có thể khắc phục được, nhưng bây giờ Kim Phi còn chưa làm ra máy phát điện chứ đừng nói đến hàn điện.

Người công nhân điều khiển cần cẩu biết mình có lỗi, nên khi nhìn thấy Kim Phi đến đây đã chủ động tiến lên nhận lỗi: “Tiên sinh, là do ta sơ ý làm hư xà ngang, xin ngài trách phạt!”

"Trách phạt?” Kim Phi hơi khó hiểu nhìn Hồng Đào Bình.

Hiện giờ tình hình Giang Nam rất nghiêm trọng, đi xa cũng là việc vô cùng cấp bách, xà ngang bị hư ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ hoàn thiện của Trấn Viễn số 3, từ đó cũng làm chậm trễ việc sản xuất thuyền lầu và thuyền bọc thép, mang đến những tổn thất khó đong đếm được.

Hồng Đào Bình tức giận đến mức nhảy cẵng lên.

Trong hoàn cảnh bình thường, lẽ ra quyết định xử phạt của người công nhân này đã được đưa ra từ lâu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.