Chương trước
Chương sau
Sau khi tiến vào biển khơi, Trấn Viễn số 2 chậm rãi quay về hướng bắc, hướng về phía trấn Ngư Khê.

Nhờ sự có mặt của nhân viên hộ tống và sự hỗ trợ hết mình của Kim Phi, xưởng đóng thuyền gần như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sự xáo trộn nào và tiếp tục phát triển.

Dựa theo kế hoạch của Kim Phi, vốn liếng xưởng đóng thuyền trước đây của nhà họ Hồng không đủ dùng, cho nên từ năm ngoái đến nay, Mãn Thương đã liên tục vận chuyển vật liệu đến Đông Hải, chuẩn bị xây dựng một xưởng đóng thuyền cao cấp hơn.

Kết thúc trận chiến thành Du Quan, Kim Phi đi ngang qua trấn Ngư Khê, xưởng đóng thuyền mới chỉ mới đặt nền móng. Nhưng lần này trở lại, cách trấn Ngư Khê hơn mười dặm, từ xa xa Kim Phi đã có thể nhìn thấy bên cạnh xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng đã xây dựng một xưởng đóng thuyền mới cao hơn.

Trên vùng biển ngoài xưởng đóng thuyền, rất nhiều tàu thuyền đang neo đậu.

"Tiên sinh, có vẻ như đó là đội thuyền của thủy quân Đông Hải."

Thiết Chùy đặt ống nhòm trong tay xuống: "Vừa rồi khi ta đi ngang qua bến tàu thủy quân, ta vẫn đang tự hỏi tại sao họ không ở đó, hóa ra là đã đợi chúng ta ở đây, xem ra tin tức. của Trịnh Trì Viễn rất nhanh nhạy!"

Mặc dù Trình Trì Viễn đã thề trung thành với Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng trong mắt Thiết Chùy, tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn mới là lực lượng chính dưới quyền Kim Phi. Theo sau là quân Thiết Lâm của Khánh Hâm Nghiêu và các tiểu đội khác của nhà họ Khánh.

Về phía thủy quân Đông Hải, hiện tại lực lượng này không năm trong danh sách tin cậy của Thiết Chùy.

Trên thực tế, không chỉ Thiết Chùy nghĩ như vậy, mà rất nhiều quan viên cấp cao ở Xuyên Thục cũng nghĩ như vậy, cho nên lần này Kim Phi đến Đông Hải cũng không thông báo cho. Trịnh Trì Viễn.

Tuy nhiên, hạm đội của thủy quân Đông Hải đã xuất hiện tại xưởng đóng thuyền, khiến Thiết Chùy không khỏi phải suy nghĩ nhiều.

Không phải anh ta lo lắng về việc Trịnh Trì Viễn đe dọa sự an toàn của Kim Phi mà là lo lắng răng ai đó xung quanh Kim Phi có thể đã bị Trịnh Trì Viễn mua chuộc, tiết lộ hành trình của Kim Phi.

"Có lẽ chỉ là trùng hợp, chúng ta đi xem đi."

Kim Phi xua tay, bảo Nhuận Nương thu dọn bản vẽ trên bàn, cho vào rương.

Trấn Viễn số 2 thổi còi, chậm rãi tiến đến bến tàu cạnh xưởng đóng thuyền.

Hồng Đào Bình và Đại Cường - người phụ trách đội hộ tống ở đây và tiểu đoàn trưởng do Cửu công chúa cử đến trước, đã đợi sẵn trên bờ.

Bên cạnh bọn họ, Trịnh Trì Viễn đứng đó, mặc quân phục.

Khi Kim Phi xuống thuyền, mấy người họ bước nhanh lên hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về phía Trịnh Trì Viễn, hỏi: "Trịnh tướng quân, ngài đến đây làm gì?"

"Vài tàu chiến gặp một số hư hỏng. Ta đến xưởng đóng thuyền để sửa chữa và bảo dưỡng các tàu chiến khác. Nghe Hồng công tử nói ngài sắp tới, ta cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp tiên sinh, nên ta mới đến đây chờ mấy ngày."

Trịnh Trì Viễn nói: "Thuyền gỗ của ta so với Trấn Viễn số 2 thì tốc độ quá chậm, vì vậy mới không đợi tiên sinh ở bến tàu thủy quân, hy vọng tiên sinh thứ tội!"

Kim Phi liếc nhìn Trịnh Trì Viễn thật sâu, xua tay nói: "Không saol"

Y đã từng hứa với Trịnh Trì Viễn răng nếu có cơ hội trang bị động cơ hơi nước cho các tàu chiến của thủy quân Đông Hải trong tương lai. Băng cách này, họ sẽ có khả năng cơ động tốt hơn khi truy đuổi cướp biển.

Nhưng gần đây Kim Phi bận rộn đến mức không có thời gian xúc tiến chuyện này.

Y biết Trịnh Trì Viễn đang thúc giục y.

Nhưng thuyền của nhà Kim Phi vẫn chưa được trang bị nên y giả vờ không hiểu, hoàn toàn lảng tránh chủ đề này.

Trịnh Trì Viễn vốn là một chính trị gia dày dạn kinh nghiệm, nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Kim Phi khi thấy Kim Phi không nói tiếp.

Sợ chọc tức Kim Phi khiến y không hài lòng, Trịnh Trì Viễn không dám thúc giục nữa mà khéo léo chuyển chủ đề.

"Tiên sinh, phòng dành cho khách đã được sắp xếp xong, mời ngài và phu nhân đi xem có hài lòng không, nếu không, ta sẽ nhờ người sắp xếp lại."

Hồng Đào Bình bước lên phía trước nói.

Nếu là trước đây, Hồng Đào Đình nhất định sẽ kéo Kim Phi đi thảo luận về đóng tàu ngay khi hai người gặp nhau, nhưng sau hơn một năm huấn luyện, Hồng Đào Bình cũng đã trưởng thành và biết ý hơn trước.

Phát hiện Nhuận Nương và Đường Tiểu Bắc đi theo Kim Phi nên đè nén ý định kéo Kim Phi đến xưởng đóng thuyền.

Kim Phi liếc nhìn Hồng Đào Bình, cười nói: "Tiểu Bắc, Nhuận Nương, các nàng đi xem chỗ ở trước đi, ta và Hồng công tử sẽ đến xưởng đóng thuyền xem thử."

Khi Hồng Đào Bình nghe thấy lời này, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhưng anh ta vẫn hỏi: "Tiên sinh đi đường từ xa tới, ngài không nghỉ ngơi một chút sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.