“Biện pháp này của tiên sinh rất hay” Trương Lương gật đầu đồng ý: “Bất kỳ ai khi đến vùng xa xứ lạ thì họ đều sẽ vô cùng cẩn thận, cho dù có muốn làm chuyện gì xấu xa thì cũng sẽ suy nghĩ trước sau hơn.”
Thời phong kiến giao thông không tiện, thổ phỉ lại nhiều, rất nhiều người cả đời đều chỉ loanh quanh khu vực làng xóm, thậm chí cơ hội đi lên thị trấn thị xã cũng không nhiều, một chuyến đi lên thị trấn cũng được coi là đi xa, sau khi trở về có thể khoe khoang mãi.
Phạm vi giao lưu giữa người với người chỉ trong vòng một làng, nhiều nhất là biết thêm một vài người dân làng bên, còn nếu cách nhau một - hai làng là không biết nhau rồi.
Phái người của làng này làm quan ở làng khác coi như là cử người lạ làm quan rồi, có thể phòng ngừa người dân địa phương sau khi có quyền lực thì sinh ra lòng tham, mưu lợi cho mình hoặc người nhà.
“Không chỉ cử người làm quan nơi xứ lạ, mà còn cần phải thay phiên sau khi đã làm ở một nơi một khoảng thời gian, như vậy mới có thể tránh được việc quan lại bao che cho nhau”.
Kim Phi nói: “Bên này ta sẽ sắp xếp để xây dựng một khu trường học quan viên, huấn luyện cơ bản cho họ.”
“Trường học quan viên là để dạy người làm quan như thế nào phải không?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe đến một trường học như thế. “Muội có thể hiểu như vậy.” Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382018/chuong-2918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.