"Việc này ta không thể quyết định được, cần phải xin chỉ thị từ tiên sinh!”
Đội trưởng nhân viên hộ tống lắc đầu nói.
Nói xong, anh ta ra hiệu về phía chiếc ca-nô bên cạnh, chiếc ca-nô lao thẳng ra bên ngoài.
Trấn Viễn số 2 có kích thước khổng lồ, đều không dễ khởi động cũng như dừng lại, vì vậy vừa nấy Trấn Viễn số 2 căn bản không hề dừng lại, vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ tiến về phía trước.
Có điều tốc độ của ca-nô nhanh hơn nhiều so với Trấn Viễn số 2, nên chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã đuổi kịp.
Trên thuyền Trấn Viễn số 2, Kim Phi bảo Nhuận Nương đánh thức Đường Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc, muội nhìn cô gái trên thuyền xem, muội có quen không?”
Kim Phi đưa ống nhòm cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc ngáp một cái, liếc nhìn chiếc ca-nô: “Đó không phải Tiểu Nhạc Nhạc sao, sao cô ấy lại ở đây?”
“Vừa rồi có người đang truy sát bọn họ...”
Kim Phi kể lại chuyện vừa rồi 1 lượt: “Ta nghe cô gái này gọi tên của hai chúng ta, lại cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, bèn sai người đi cứu cô ấy.”
“Tướng công, chàng không nhớ sao? Cô ấy là một trong những nữ chưởng quầy ta mua ở Giang Nam, có một lần cô ấy và Thái Vi đi tìm ta, chúng ta còn ăn cơm cùng nhau nữa.” Đường Tiểu Bắc nhắc nhở.
“Ồ, ta nhớ ra rồi, chính là tiểu chưởng quầy mà sau này đã tìm được người nhà.”
Sau khi được Đường Tiểu Bắc nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382012/chuong-2912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.