“Ai nói xây dựng thêm thành trì thì nhất định phải xây dựng lại tường thành và sông Hộ Thành chứ?”
Kim Phi hỏi ngược lại: “Ngài cảm thấy sông Hộ Thành và tường thành như thế nào thì có thể ngăn cản được phi thuyền và khinh khí cầu?”
Thời đại phong kiến, sự to nhỏ của thành trì đều do tường thành và sông Hộ Thành quyết định. Bởi vì một khi xảy ra chiến tranh, sông Hộ Thành và tường thành chính là hai màn chản ngăn cản kẻ địch hiệu quả nhất.
Nhưng đối với Kim Phi mà nói, sông Hộ Thành và tường thành chỉ là vật trưng bày, không có một chút ý nghĩa nào.
Chưa kể sau này súng pháo xuất hiện, cho dù là bây giờ, phi thuyền và khinh khí cầu phối hợp lại là đã có thể tùy ý vượt qua bất kì tường thành nào.
Khánh Hâm Nghiêu bị Kim Phi hỏi như vậy, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, thời đại thay đổi rồi.
Sông Hộ Thành và tường thành đã không còn là nhân tố làm hạn chế sự phát triển của thành trì nữa.
Ít nhất không phải là nhân tố chủ yếu.
“Tiên sinh nói có lý, là Hâm Nghiêu ngu dốt.”
Khánh Hâm Nghiêu biết tính cách của Kim Phi, bèn hỏi: “Tiên sinh chäc hẳn đã có kế hoạch rồi, mong tiên sinh nói rõ xem nên lập kế hoạch như thế nào?”
“Ta nghĩ thế này.” Kim Phi chỉ vào bản đồ nói: “Lấy tường thành hiện có làm ranh giới, xây dựng thành mới vây quanh lấy tường thành, bên trong tường thành gọi là Nội thành, thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382003/chuong-2903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.