Trên đường đi đã nhìn thấy con kênh, cũng đã đến thị sát đập Đô Giang, cần căn dặn gì cũng đã cặn dặn Ngụy Đại Đồng rồi.
Ngay từ sáng sớm ngày thứ hai, Kim Phi đã dẫn theo. Đường Tiểu Bắc, Nhuận Nương và những người khác lên thuyền, xuôi dọc theo sông Kim Mã.
“Ngồi thuyền hơi nước quen rồi, giờ ngồi thuyền này lúc. nào cũng cảm thấy quá chậm”
Đường Tiểu Bắc đứng trên boong tàu, ngắm nhìn núi non hai bờ cảm khái.
Từ xưa mỗi khi đi đường thủy, cô ấy đều đi băng tàu Trấn Viễn số hai.
Nhưng dạo này tàu Trấn Viễn số hai bận chở lương thực, lại đi xuôi dòng từ đập Đô Giang tới Tây Xuyên, Kim Phi bèn không gọi tàu Trấn Viễn số hai đến đón bọn họ nữa, mà xuất phát bằng con thuyền gỗ do Ngụy Đại Đồng đã sắp xếp.
Mặc dù tốc độ của thuyền gỗ không chậm lắm, nhưng vẫn kém xa Trấn Viễn số hai.
Tục ngữ có câu, người nghèo dùng thời gian đổi tiền bạc, người giàu dùng tiền đổi thời gian.
Do càng ngày càng có nhiều chuyện cần phải xử lý, bởi vậy Đường Tiểu Bắc cũng dần trân quý thời gian hơn.
“Chúng ta cũng còn dư thời gian, gấp cái gì?” Kim Phi nói: “Dạo này tàu Trấn Viễn số hai khá bận, điều tàu tới đón chúng †a một chuyến, không phải là làm lỡ việc vận chuyển lương thực à?”
“Tướng công, hay là lúc nào chàng làm thêm mấy thuyền hơi nước nữa đi?”
Đường Tiểu Bắc nói: “Chưa nói đến chuyện vận chuyển lương thực, chỉ riêng chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381992/chuong-2892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.