Chương trước
Chương sau
Băng qua làn sương mù buổi sáng sớm, nhóm người Kim Phi đi dọc theo con kênh tới bờ sông.

Còn cách rất xa, Kim Phi đã thấy trên vách đá có khắc ba chữ đập Đô Giang rất to.

Đi tiếp mấy trăm thước dọc theo hàng rào, đoàn người đi tới một nơi nền đất bằng bên bờ sông.

Nền đất bằng được lát bằng những khối đá xanh phẳng, bên cạnh sông còn có một dãy hàng rào thẳng đứng, nếu như có thêm mấy cái thùng rác, chắc Kim Phi cũng tưởng là đã đến địa điểm du lịch của đời trước.

"Tiên sinh, nền đất bằng này mới vừa xây xong tháng trước, thường ngày có thể dùng để quan sát và ghi lại mực nước, nếu người dân có thời gian rảnh, cũng có thể tới nơi này ngắm cảnh."

Ngụy Đại Đồng ở bên cạnh giới thiệu. "Có người đến ngắm sao?" Đường Tiểu Bắc hỏi.

Diện tích nền đất bằng này không nhỏ, không chỉ nền đất bằng được lát đá mà tất cả các bậc thanh lên xuống đều được xếp từ đá.

Xây nền đất bằng này, chắc chắn hao phí không ít sức người sức của, theo Đường Tiểu Bắc thấy thì không có lợi lắm. Truyện Điền Văn

Lấy số tiền này đi xây thêm một vài hợp tác xã mua bán thì sẽ thiết thực hơn.

Nếu như là kẻ khác nghi ngờ mình, Ngụy Đại Đồng chắc chắn sẽ trợn mắt, nhưng Đường Tiểu Bắc là vợ của Kim Phi, còn nắm giữ quyền lực tài chính của Xuyên Thục, Ngụy Đại Đồng không thể làm gì khác ngoài nén giận, kiên nhẫn giải thích: "Thưa phu nhân, có rất nhiều người dân đến ngắm cảnh sông, có không ít người thấy được tin tức trên nhật báo Kim Xuyên, đặc biệt từ vùng khác chạy đến tham quan.

Chẳng qua hôm nay tiên sinh muốn tới thị sát, nên vì lý do an toàn, bọn ta đã phong tỏa nơi này, thế nên chúng ta không nhìn thấy những người khác."

"Tốt lắm,' Kim Phi gật đầu nói: "Lúc về ta sẽ bảo Trần Văn Viễn đăng thêm mấy tin nữa để tuyên truyền giúp các ngươi."

Ngụy Đại Đồng vừa nghe, cười đến nỗi khuôn mặt già nua nhăn lại: "Đa tạ tiên sinh, thật ra thì vừa rồi lão thần còn tính xin tiên sinh lúc trở về gửi lời chào tới nhật báo Kim Xuyên một tiếng, không ngờ tiên sinh và lão thần có chung ý nghĩ."

"Ngài cũng muốn phát triển du lịch?" Kim Phi rất kinh ngạc mà nhìn Ngụy Đại Đồng.

"Du lịch?" Ngụy Đại Đồng lần đầu tiên nghe thấy danh †ừ này, không khỏi lộ ra dáng vẻ suy tư.

"Du lịch chính là du ngoạn ngắm cảnh, Kim Phi nói: "Nói trắng ra, chính là thu hút người nơi khác tới nơi này của ngài du ngoạn."

"Thì ra là như vậy, " Ngụy Đại Đồng bừng tỉnh gật đầu: "Lão thần ngược lại là không có nghĩ xa như tiên sinh, chỉ là đập Đô Giang sau này không thể thiếu người bảo vệ, lão thần nghĩ nếu nơi này nhiều người đến chơi, việc làm ăn của khách sạn quán trà bên dưới cũng tốt hơn chút, người dân ở nơi này cũng có thể kiếm chút tiền, sau này chúng ta cũng có thể thu nhiều thuế hơn một chút, việc bảo vệ đập Đô Giang cũng không cần phải cầu xin triều đình chỉ tiên nữa rồi."

"Nguy đại nhân, đây chính là ngành du lịch đó!”

Kim Phi dừng bước lại, khen ngợi: "Ngài có thể nghĩ tới những thứ này, cực kì giỏi."

Y có thể nghĩ tới những thứ này, là bởi vì đời trước đập Đô Giang vốn chính là một địa điểm du lịch, nhưng đa số người dân ở thời đại phong kiến ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, lại thêm trị an không tốt, đi một chuyến ra khỏi huyện thành mấy chục dặm đã coi như đi xa rồi, trở lại có thể kể suốt mấy năm.

Cho dù là con cháu nhà giàu đi ra ngoài chơi dịp tiết Thanh minh, cũng chỉ đi lòng vòng xung quanh nhà, rất ít khi đi xa.

Căn bản không có khái niệm về ngành du lịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.