Chương trước
Chương sau
Kim Phi rất hiếm khi nói đùa với con gái, trên núi Thiết Quán, ngược lại y còn bị một số cô gái trêu chọc đến mức đỏ mặt.

Cho dù khi Khánh Mộ Lam bắt nạt Nhuận Nương, Kim Phi sẽ đứng ra giúp Nhuận Nương, vui đùa một chút với Khánh Mộ Lam.

Lúc ở bên ngoài, khi Kim Phi nhìn thấy các cô gái đều cực kỳ phong độ, đây là lần đầu tiên Tả Phi Phi và Nhuận Nương thấy y chủ động khen ngợi một cô gái xinh đẹp.

Nhuận Nương không sao cả, cô ấy chỉ hơi tò mò đánh giá Chu Linh Lung, nhưng Tả Phi Phi đã hơi cảnh giác.

Điều khiến Tả Phi Phi yên tâm là Kim Phi và Chu Linh Lung chỉ có mối quan hệ hợp tác đơn thuần thôi, ít nhất thì ánh mắt Kim Phi nhìn Chu Linh Lung rất trong sáng.

Đối mặt với hành động trêu chọc của Kim Phi, Chu Linh Lung chỉ thoải mái che miệng cười một chút, cô ấy phát hiện Tả Phi Phi và Nhuận Nương đang đánh giá mình thì chủ động đổi chủ đề, hỏi: "Kim tiên sinh, hai vị này là?"

Kim Phi giới thiệu Nhuận Nương và Tả Phi Phi với cô ấy.

Nhìn thấy Khánh Mộ Lam dẫn A Mai tới thì cười nói: "Cô chắc là biết Mộ Lam cô nương, không cần ta giới thiệu nữa nhỉ?"

“Ra mắt hai vị phu nhân! Ra mắt Mộ Lam cô nương!”

Hai mẹ con Chu Linh Lung vội vàng hành lễ với Nhuận Nương, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam.

Sau khi Tả Phi Phi và Nhuận Nương đáp lễ, Kim Phi hỏi: "Nương Nương, Linh Lung cô nương, hai người đợi ta ở đây để làm gì?"

“Đúng là không thể giấu được tiên sinh, Chu Trần Thị mỉm cười nói: "Lần này, Linh Lung và ta đến Xuyên Bắc là thực sự có chuyện muốn bàn bạc với tiên sinh, ban đầu chúng ta dự định đến Kim Xuyên để gặp tiên sinh, nhưng chúng ta còn chưa tới Kim Xuyên thì đã gặp được tiên sinh rồi."

“Nương Nương muốn bàn bạc cái gì?” Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh đi cả ngày chắc hẳn rất mệt rồi, phòng dành cho khách đã được chuẩn bị sẵn sàng, hay là tiên sinh với phu nhân đi nghỉ ngơi trước, rồi ngày mai nói sau?” Chu Trần Thị hỏi.

“Ta ngồi trên xe ngựa cả ngày cũng không có gì mệt, không cần nghỉ ngơi. Kim Phi xua tay nói: "Nếu không có chuyện gì khác thì sáng mai ta sẽ đi sớm!"

“Gấp như vậy ư?” Chu Trần Thị hỏi. “Có hơi gấp gáp."

“Vậy thì đi thôi/" Chu Trần Thị nghiêng người tránh đường: “Tiên sinh, phu nhân, xin mời!"

“Tiên sinh, ta còn có việc khác phải làm, vì vậy ta sẽ không đi cùng mọi người nữa!”

Khánh Mộ Lam thấy Chu Trần Thị không mời cô ấy, biết bà ấy muốn tránh mặt mình thì rất sáng suốt chủ động tìm cớ.

“Được rồi, nếu cô đã có việc phải làm thì cứ đi đi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé!”

Kim Phi cũng không kiên trì, gật đầu với Khánh Mộ Lam, rồi cùng Tả Phi Phi và Nhuận Nương bước vào sảnh lớn của nhà trọ, dưới sự dẫn dắt của Chu Trần Thị, bước vào văn phòng của chủ nhà trọ.

Văn phòng rõ ràng đã được dọn dẹp qua rồi, cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp, giữa phòng đặt một bàn trà, một bếp nhỏ đang đun nước nóng sôi ùng ục.

Mấy người ngồi vào chỗ của mình xung quanh bàn trà, Thiết Chùy đứng ở phía sau Kim Phi.

"Nương Nương, bà có chuyện gì?" Kim Phi hỏi: "Nhà trọ xảy ra chuyện gì ư?"

Tả Phi Phi nghe thấy vậy thì vô thức ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn Chu Trần Thị.

Trong những ngày đầu Kim Phi lập nghiệp, cả tiền trang và nhà trọ đều không có nhiều sức ảnh hưởng, lúc đó có rất nhiều người không coi trọng nó, bao gồm cả Tả Phi Phi.

Theo quan điểm của Tả Phi Phi, tiền trang Kim Xuyên vẫn hữu ích, ít nhất nó có thể thu hút tiền gửi ngân hàng, còn có thể cho phép dân chúng vay tiền lương trong các công cuộc ra công cứu giúp, rất thuận tiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.