Chương trước
Chương sau
Ngọn núi mà phi thuyền đang đậu, cách chỗ hai người Tạ Lăng Phong tầm hai ba dặm, nhìn từ chỗ bọn họ, đồ phi thuyền vứt xuống chỉ có một điểm đen to như hạt vừng, căn bản không rõ là vứt cái gì xuống.

Hà Đỉnh Lương chỉ vào điểm đen tò mò hỏi: “Tạ huynh, đấy là cái gì?

“Ta cũng đâu có kính viễn vọng, sao mà biết được?” Tạ Lăng Phong không nhãn nại lắm đáp. Giây tiếp theo, bọn họ đã có đáp án.

Điểm đen nhỏ rời khỏi phi thuyền không bao lâu, hóa thành vô số điểm đen nhỏ hơn, rơi trên ngọn núi.

Tiếp đó, phần đỉnh ngọn núi như cái chảo dầu nước, truyền đến âm thanh nổ tung dày đặc.

Nháy mắt cả đỉnh ngọn núi đã hóa thành biển lửa

Phi thuyền và lựu đạn là tổ hợp chiến đấu kinh điển nhất của tiêu cục Trấn Viễn, Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương thân là con cháu dòng chính thế gia, trước đây đã từng nghe qua.

Nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn là lần đầu.

Loại cảnh tượng quá chấn động này, hai người đã bị dọa cho giương mắt mà nhìn.

Sau mười mấy giây, Hà Đỉnh Lương mới hoàn hồn: “Tạ huynh, phương pháp này quá lợi hại rồi đấy?”

“Thảo nào ai cũng nói không thể đánh thắng tiêu cục Trấn Viễn, có loại vũ khí này, cho dù có ngàn bình chục ngàn mã cũng vô dụng!”

Trong lòng Tạ Lăng Phong không khỏi sinh ra những đợt tuyệt vọng.

Tiếp đó ông ta nhớ ra phụ thân từng nói với ông ta, bảo ông ta là bất cứ lúc nào cũng không được tuyệt vọng, phải tích cực tìm biện pháp phá giải.

Đang lúc Tạ Lăng Phong tự an ủi mình, phi thuyền lại bay lên một đoạn, sau đó ném tiếp một điểm đen xuống.

Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đều cho rằng điểm đen này giống với lúc trước, nhưng phát hiện điểm đen này không chia ra, mà rơi thẳng xuống rừng cây ở lưng núi.

Giây tiếp theo, hai người cảm thấy ngọn núi dưới chân đột nhiên rung chuyển.

Tiếp theo một ánh lửa chói mắt bay lên, sau đó một làn sóng không khí lan ra.

Cho dù hai người cách hai ba dặm, nhưng quần áo vẫn bị làn sóng không khí thổi cho dính vào người.

Đợi khói lửa tan hết, bọn họ phát hiện ngọn núi vừa nãy đã bị nổ sụp một nửa!

Nhìn thấy cảnh nổ đầu tiên, Tạ Lăng Phong còn có thể khuyên mình là hãy nghĩ cách phá vỡ, nhưng lần nấy, làm cách nào thì cũng không thể xua đuổi nỗi tuyệt vọng trong lòng ông †a được.

Trước đây Tạ Lăng Phong nghe nói Kim Phi chỉ dẫn theo mấy chục ngàn người, lại đánh bại được hàng trăm ngàn quân chinh chiến phía nam của Đảng Hạng và quân Tân Vương ở Hi Châu, còn cảm thấy không thể hiểu nổi.

Theo ông ta thấy, quân chinh chiến phía Nam và quân Tân Vương có hàng trăm ngàn người, cho dù Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp ngoan cố không chịu thông suốt nhưng dùng người chất lên, cũng có thể đè chết Kim Phi, sao lại bị Kim Phi đánh bại được?

Bây giờ ông ta hiểu rồi! Đến đỉnh núi mà nhân viên hộ tống còn chưa lên, chỉ ngồi trên phi thuyền ném hai điểm đen xuống dưới, đỉnh núi đã thành biển lửa, nửa ngọn núi cũng bị nổ sụp!

Trong thần thoại của Đại Khang, phương pháp của thiên thần của không lợi hại như vậy!

Cái gọi là thần thoại, chẳng qua là tượng tượng của học trò về thiên thần, năng lực của thiên thần cũng do học trò nghĩ ra.

Phi thuyền và bao thuốc nổ, đã vượt qua sức tượng tượng của học trò rồi!

Đối diện với kẻ địch như vậy, còn đánh sao nữa?

Mặc Tạ Lăng Phong chấn động, nhưng ít nhất vẫn có thể giữ nguyên thái độ, nhưng Hà Đỉnh Lương bên cạnh ông ta, lúc này đã bị dọa cho ngồi liệt xuống đất, hoàn toàn không còn phong độ nên có của công tử thế gia.

Thật ra không chỉ ông ta, trong phương trận sau người Trương Lương, có mấy nhân viên hộ tống cũng bị giật mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.