Chương trước
Chương sau
"Trương đại soái, đây là gia sản cuối cùng của nhà họ Tạ bọn ta, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn tai"

Tạ Lăng Phong nhìn thấy Trương Lương, cúi đầu xuống đất vái chào trước, sau đó bắt đầu khóc giả vờ đáng thương.

"Trương Lương ta nói được làm được, đã đồng ý trả kho lương lại cho các ngươi, đương nhiên sẽ làm được!"

Trương Lương võ nhẹ vào vai Tạ Lăng Phong: "Yên tâm đi, bọn ta sẽ nhanh chóng xuất binh trừ loạn!"

"Uy danh của tiêu cục Trấn Viễn vang xa, đối phó với một đám thổ phỉ còn không phải là chưa cần ra tay đã bắt được địch sao?"

Tạ Lăng Phong tâng bốc nói: "Có lời nói này của Trương đại soái, tiểu sinh yên tâm rồi!"

"Vậy được rồi, ngươi về chờ đi!"

Trương Lương vì bạc nên mới đồng ý nói chuyện với Tạ Lăng Phong, bây giờ đã xem xong bạc rồi, anh ta cũng lười nói chuyện với Tạ Lăng Phong.

Nói xong anh ta quay người rời đi.

Tạ Lăng Phong còn muốn nói thêm mấy câu với Trương Lương, nhưng lại bị cận vệ ngăn lại: "Tạ công tử, đây là khu vực cấm quân sự, công tử xin dừng bước!"

"Được, được!"

Tạ Lăng Phong thở dài, đang định rời đi, lại bị cận vệ gọi lại.

"Quân gia còn có chuyện gì nữa sao?" Tạ Lăng Phong hỏi.

"Là như thế này, Tạ công tử, lần này bọn ta đến vội, trong quân đội đang thiếu nhân lực làm việc, muốn tìm Tạ công tử mượn một số người, không biết Tạ công tử có tiện cho mượn không?”

Đội trưởng cận vệ chỉ vào gia nô đang vận chuyển xe ngựa phía sau Tạ Lăng Phong.

Tạ Lăng Phong nghe vậy, suýt chút nữa hộc máu.

Đòi bạc đòi ca nữ cũng được đi, bây giờ ngay cả gia nô đưa bạc và ca nữ đến cũng không buông tha, tiêu cục Trấn Viễn cũng quá độc ác rồi đó.

Đàn ông Đại Khang suy tàn, gia nô nam còn nhiều hơn ca nữ.

Nhưng Tạ Lăng Phong không chắc đội trưởng cận vệ là tự chủ mở miệng hỏi hay là Trương Lương chỉ thị cho anh ta hỏi như vậy, đã đưa nhiều bạc như vậy rồi, Tạ Lăng Phong không muốn đắc tội với tiêu cục Trấn Viễn vì chút chuyện này, chỉ có thể nhắm mắt hỏi: "Không biết vị quân gia này, muốn mượn bao nhiêu người?”

Gia nô trong đội nghe vậy, đều lo lắng nhìn đội trưởng cận

Các ca nữ có thể tiếp xúc với những người mua bán lương thực, biết được chính sách đối đãi với ca nữ và gia nô của Xuyên Thục, nhưng phạm vi hoạt động của đám gia nô suốt ngày chỉ ở trong sân kín cổng cao tưởng, số lượng người tiếp xúc vô cùng có hạn, người gia tộc nhà họ Tạ không có chuyện gì cũng sẽ không nói những thứ này với người ở bên dưới, tránh dao động lòng người.

Nơi nào có người thì có giang hồ, giữa các gia nô cũng có sự cạnh tranh.

Đại đa số bọn họ đều bị nhà họ Tạ mua từ khi còn nhỏ, bây giờ khó khăn lắm mới tạo được chỗ đứng trong nhà họ Tạ, nếu như bị tiêu cục Trấn Viễn lấy đi, chẳng phải là bọn họ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu sao?

Khi đến nơi mới, bị những gia nô khác nhắm vào, làm khó, lại không dễ nói chuyện, bây giờ nhân viên hộ tống muốn giữ chân họ lại.

Tiêu cục Trấn Viễn làm gì? Là để đánh giặc sao?

Nếu như đội trưởng cận vệ giữ bọn họ lại, là để cho bọn họ làm bia đỡ đạn thì làm như thế nào?

Cho nền, đám gia nô cũng rất lo lắng đội trưởng cận vệ sẽ chọn trúng mình.

Dưới cái nhìn của gia nô, đội trưởng cận vệ cười nói: "Tạ công tử, bọn ta quá thiếu nhân lực, đương nhiên là mượn càng nhiều càng tốt, ngươi cũng muốn bọn ta sớm ngày đẹp loạn trả kho lương về cho ngươi mà?"

Khóe miệng Tạ Lăng Phong giật giật, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Nếu quân gia đã nói, vậy các ngươi hãy ở lại hỗ trợ đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.