Chương trước
Chương sau
“Vâng, vậy không làm phiền đại soái nữa!”

Tạ Lăng Phong cúi người hành lễ, sau đó rời khỏi thư phòng.

Đến khi Tạ Lăng Phong rời đi, đội trưởng đội cận vệ cau mày hỏi: “Đại soái, trả kho lương thực cho bọn họ thật sao?”

“Làm người phải trung thực, nếu đã đồng ý rồi, chỉ cần hắn đưa bạc đến thì trả cho hắn!” Trương Lương gật đầu.

“Nhưng tiên sinh nói số lương thực này rất quan trọng, sao chúng ta có thể trả lại cho nhà họ Tạ chứ?” Đội trưởng đội cận vệ sốt ruột.

“Ta chỉ nói trả kho lương thực lại cho nhà họ Tạ, ai nói trả lương thực cho bọn họ vậy?” Trương Lương hỏi ngược lại.

“Trả kho lương thực, không trả lương thực ư?”

Đội trưởng đội cận vệ ngây người, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Đại soái, huynh thật cao tay!”

“Chỉ là trò chơi chữ đơn giản nhất mà thôi, cao tay gì mà cao tay?”

Trương Lương nhìn cái rương trên mặt đất: “Tìm người đến đếm vàng bạc trong rương, dán giấy niêm phong rồi đưa đến nhà kho đi, khi Trấn Viễn số 2 về thì kéo về cùng!”

Kim Phi vẫn luôn thực hiện chính sách trả lương cao để chống tham ô với nhân viên hộ tống, phúc lợi và tiền lương của nhân viên hộ tống đều rất cao, nhưng cũng yêu cầu rất cao về tác phong và sự trong sạch của nhân viên hộ tống.

Một khi phát hiện có nhân viên hộ tống nào tham ô thì sẽ không nương tay.

Năm ngoái đội giám sát đã phát hiện một tiểu đoàn trưởng đã lợi dụng chức vụ để tham ô bảy trăm lượng bạc trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, đã bị Quân Pháp Đường kết án tử hình.

Hai đại đội trưởng thông đồng làm bậy với tiểu đoàn trưởng cũng bị kết án cải tạo lao động suốt đời, e rằng cả đời này cũng không ra ngoài được.

Đây cũng là lý do vì sao trước đó nhân viên hộ tống canh cửa nhìn thấy thỏi vàng thì đều vội tránh giống như nhìn thấy bọ cạp độc.

Tiền lương của họ đã đủ để nuôi người thân, địa vị của người lính bây giờ cũng rất cao, triển vọng phát triển cũng rất tốt, ngay cả khi người nhà bị bệnh, con cái đi học, cũng đều có tiêu cục phụ trách.

Dưới sự giáo dục của chính trị viên, các nhân viên hộ tống đều rất quý trọng tiền đồ của mình.

Trương Lương hiện nay đang ở chức vị cao, vì vậy càng chú trọng đến danh tiếng của mình so với những nhân viên hộ tống bình thường.

Từ khi mới bắt đầu, anh ta đã không có ý định đụng vào số vàng bạc này, đồng ý nhận là vì Tạ Lăng Phong đã đưa tiền đến trước cửa, anh ta không muốn lãng phí.

Vừa hay gần đây Xuyên Thục lại thiếu tiền, kiếm được chút nào thì hay chút đó.

Vừa rồi đồng ý với Tạ Lăng Phong sẽ giúp tiêu diệt thổ phỉ cũng là vì chuyện này.

Thực ra Trương Lương còn đang nghĩ nên tìm cớ gì để tiêu diệt thổ phỉ, hay là cứ đi thẳng luôn.

Bây giờ thì tốt rồi, cũng không cần phải nghĩ nên mượn cớ gì nữa, Tạ Lăng Phong đã giúp anh ta nghĩ rồi, hơn nữa còn có tiền, kiếm đâu ra chuyện tốt như vậy?

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trương Lương cũng tốt hơn nhiều, cầm quyển sổ nhỏ lên.

Đội trưởng đội cận vệ dẫn một đội nhân viên hộ tống đến, nhấc mấy cái rương đi, sau đó xin chỉ thị: “Đại soái, nên giải quyết những ca nữ đó thì như thế nào?”

“Không phải cứ thả đi là được sao?” Trương Lương thậm chí còn không ngẩng đầu.

Đây cũng là thủ tục tiêu chuẩn để nhân viên hộ tống chiếm một địa điểm mới và đối phó với người hầu và những cô gái thanh lâu.

“Vừa rồi ta đã nói với các cô ấy rồi, nhưng họ không muốn đi”

Đội trưởng đội cận vệ bất lực nói: “Bọn họ đều nói không có người thân, cũng không có nơi nào có thể đi, đi rồi cũng bị Tạ Lăng Phong bắt về.”

“Vậy các cô ấy muốn làm thế nào?” Trương Lương hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.