Chương trước
Chương sau
Tin tưởng Lão Yêu thì dù sao cũng tốt hơn là để tiền rơi vào tay tiền trang Kim Xuyên một cách vô ích?

"Lão Yêu huynh đệ, ta tin tưởng ngươi!"

Chưởng quầy nặng nề võ bả vai Lão Yêu, bước nhanh ra khỏi đầm lau sậy, men theo con đường mà đi thẳng đến quận thành.

Trấn nhỏ cách quận thành không gần, cho dù chưởng quầy ra roi thúc ngựa chạy, cũng phải chạy đến trưa mới đến được quận thành.

Con ngựa được mua với giá cao mệt đến nỗi sùi bọt mép, khi đến cửa thành Bắc thì ngã gục xuống đất không dậy nổi.

Chưởng quầy quất roi, thấy con ngựa thở ra nhiều hơn hít vào, dứt khoát vứt luôn con ngựa bên vệ đường, chạy bộ vào thành.

Chạy một mạch đến cửa phủ nhà buôn lương thực, dưới sự dẫn dắt của người giữ cửa, đi vào sân.

Chưa kịp đi đến hậu viện, chưởng quầy đã nghe thấy tiếng roi quất cùng tiếng hét thảm thiết từ bên trong.

Nhà buôn lương thực Trần gia là kẻ nổi tiếng nóng nảy ở quận thành, hở tí là động tay đánh người, để đánh người thuận tiện hơn, Trần gia cố ý cho dựng một dãy giá treo ở trong sân, dùng để treo người lên.

Mỗi năm không biết có bao nhiêu nô tì và người làm bị Trần gia đánh chết.

Người dân trong quận thành lúc dọa trẻ con đều nói, nếu không nghe lời sẽ bán con cho phủ Trần gial

Chưởng quầy vừa nghe thấy động tĩnh trong sân thì biết hôm nay tâm trạng Trần gia không tốt, lại đang đánh người.

Nhưng đã đến tận cửa rồi, chưởng quầy đành phải bấm bụng đi vào.

"Mong là Trần gia đánh người làm xong thì có thể nguôi giận.

Chưởng quầy âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Vào tới sân, chưởng quầy đã thấy ngay hai người bị treo ngược trên giá ở giữa sân, Trần gia cao to vạm vỡ đang quất roi vào hai người đó.

Chưởng quầy cho rằng hai người này là người làm trong phủ Trần gia, nhưng khi người bị đánh kêu thảm cầu xin tha thứ, chưởng quầy mới phát hiện, thì ra hai người này cũng là chưởng quầy cửa hàng lương thực.

Hơn nữa giống như ông ta, hai người họ phụ trách cửa hàng lương thực cũng nằm cạnh kho lương.

Chỉ là vừa rồi hai người bị đánh đến mức quần áo rách tả tơi, máu thịt be bét, ông ta nhất thời không nhận ra.

Chưởng quầy khẽ run lên, dường như đã năm bắt được manh mối gì đó, nhưng chưa kịp để ông ta suy tính thì Trần gia cũng đã nhìn thấy ông ta.

"Ngươi cũng đến à?" Trần gia vung roi, trừng mắt hỏi: "Kho lương bên ngươi cũng xảy ra chuyện rồi hả?"

"Bẩm Trần gia, sáng nay kho lương bị một đám thổ phỉ tập kích..."

Chưởng quầy vội vàng quỳ rạp xuống đất, kể lại đầu đuôi sự việc: "Tiểu nhân biết chuyện, không dám chậm trễ, lập tức đến bẩm báo với Trần gia!"

"Lại là thổ phỉi"

Trần gia giận dữ quất một roi vào lưng chưởng quầy: "Rốt cuộc là bọn thổ phỉ từ đâu chui ra, dám một đêm cướp sạch ba kho lương của ông đây!"

Quần áo trên lưng chưởng quầy bị roi quất rách toạc, lưng cũng bị quất ra một vệt máu.

Chưởng quầy đau đến nỗi suýt cắn nát cả hàm răng, nhưng vẫn quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lúc này, đầu óc chưởng quầy nhanh trí suy nghĩ, trước khi Trần gia quất roi thứ hai, ông ta đã vội vàng nói: "Trần gia, ta đã phái người đi do thám lai lịch của bọn thổ phi rồi ạ!"

"ồ?" Trần gia thu roi lại: "Bọn thổ phỉ đó từ đâu đến?"

"Bọn chúng tự xưng từ núi Miêu Miêu tới, đại ca tên Đậu Nê Vạn", chưởng quầy nhanh chóng nói: "Nhưng theo tiểu nhân suy đoán, hai cái tên này chắc chắn là bọn chúng tùy ý bịa ra, trong đó có lễ gian trái!"

"Ồ, nói xem tại sao ngươi biết trong đó có gian trá?"

Trần gia cười khẩy nói: "Nếu những gì ngươi nói có lý, ông đây sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.