Chạy một chuyến đến tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, lại bị phóng viên trì hoãn lâu như vậy, lúc Kim Phi trở về nhà đã gần đến giữa trưa.
Vốn định trở về uống nước, nghỉ chân một chút lại đi ra ngoài, sau khi trở về lại nhìn thấy Mãn Thương dẫn theo ba người Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần chờ ở cửa thư phòng.
“Mấy người không phải đến tận sáng mới ngủ à, sao dậy. sớm thế?” Kim Phi nhíu mày hỏi.
“Sư phụ người đã trở lại rồi, chúng ta đương nhiên tới chào hỏi chứi”
Vạn Hạc Minh xun xoe chạy tới, cười tủm tỉm mà hành lễ.
Kim Phi liếc nhìn cậu bé, tức giận nói: “Có chuyện gì nói thẳng đi!”
Vạn Hạc Minh nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người tỉnh ranh nhất.
Lúc mới đến làng thì vẫn còn là một nhóc thiên tài kiêu ngạo, nhưng sau khi phát hiện ra chỉ cần biết nói ngọt thì mọi người trong làng đều sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu bé thì Vạn Hạc Minh dần dần trở nên lém lỉnh.
Kỳ thật loại người này có thể hòa hợp càng tốt, chỉ cần bản chất không xấu, Kim Phi cũng lười để ý đến cậu bé.
“Sư phụ vẫn sáng suốt như xưa!”
Vạn Hạc Minh nịnh nọt một câu, sau đó nói: “Đệ tử và Lưu tiên sinh, Tả đại nhân dạo gần đây có nghiên cứu lắp máy hơi nước vào xe, nhưng hiệu quả cứ không được lý tưởng cho. lảm, muốn xin sư phụ chỉ bảo!”
Vừa rồi Kim Phi nhìn thấy mấy người, đoán chừng bọn họ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381894/chuong-2794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.