Chương trước
Chương sau
"Không cần, ta ăn rồi." Kim Phi lắc đầu. Lục Liễu lại hành lễ, rồi mới rời đi.

Kim Phi nhìn bóng lưng của Lục Liễu, hỏi ra vấn đề vừa rồi muốn hỏi: "Phương tiên sinh, ta nhớ Lục Liễu cô nương không phải là học sinh khó đầu tiên sao, tại sao cô ấy không ra ngoài dạy học vậy?"

"Cái tên Lưu Bất Quân đó không đáng tin cậy, mỗi ngày đều dành thời gian ở xưởng luyện gang, cũng không tới trường dạy học, chỉ trông cậy vào một lão già như ta, mệt chết cũng không dạy hết được nhiều học sinh như vậy nên ta muốn tìm người giúp đỡ chút."

Phương Linh Quân n‹ c Liễu và Tiểu Ninh là hai người có thành tích tốt nhất trong nhóm học sinh khóa trước, nói chuyện làm việc đều linh hoạt hơn một ông già như ta, ta giữ bọn họ lại, Lục Liễu giúp ta dạy toán học, Tiểu Ninh xử lý một số chuyện vụn vặt của học sinh."

"Vậy thì tốt rồi, như vậy bọn họ cũng có thể chia sẻ gánh nặng cho tiên sinh."

Kim Phi gật đầu: "Lục Liễu cô nương gần đầy trở nên vui vẻ hơn rất nhiều."

Lục Liễu cũng giống như Đường Tiểu Bắc, từ nhỏ đã bị bán đến “đất pháo hoa, mặc dù sau này được tú bà huấn luyện thành Hoa Khôi, nhưng vẫn cần lấy sắc mua vui cho người khác.

Lúc đó, khi ở thành Quảng Nguyên, tú bà của Giáo Phường T¡ đã từng phái Lục Liễu đến quyến rũ Kim Phi.

Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, lệnh giải phóng nô lệ được thực hiện ở Xuyên Thục, Lục Liễu nhìn thấy Kim Phi đang chiêu mộ người đọc sách đến Kim Xuyên làm tiên sinh dạy học, nên đã dẫn theo Tiểu Ninh đến báo danh tham gia.

Nhưng vì xuất thân của mình, sau khi Lục Liễu đến làng Tây Hà, thấy Kim Phi không khỏi lo lắng, có thể tránh thì sẽ tránh.

Tuy nhiên lần gặp mặt này, biểu hiện của Lục Liễu rất thoải mái cởi mở, như thể cô ta đã bước ra khỏi cái bóng của quá khứ vậy.

"Đứa trẻ Lục Liễu này là một người khổ mệnh, nhưng cũng may là đã gặp được tiên sinh, kéo cô ấy ra khỏi hố lửa."

Phương Linh Quân thở dài: "Lúc mới tới đây, Lục Liễu có thể sợ ta không giữ cô ấy lại, làm việc luôn vội vã, còn siêng năng hơn cả những đứa trẻ từ trên núi đến, nói ra thì cũng phải suy nghĩ lại, nhìn thấy lại khiến người ta đau lòng."

"Sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn." Kim Phi phụ họa theo nói: "Nhưng lão tiên sinh ngài chỉ có hai người hỗ trợ sợ rằng không đủ, tại sao không giữ thêm mấy người nữa?"

Học viện sư phạm nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không coi là nhỏ, hơn nữa càng ngày càng chuẩn hóa, chuyện cũng càng lúc càng nhiều, chỉ dựa vào ba người chắc chắn sẽ vô cùng bận bịu.

"Những đứa trẻ này đi ra ngoài nhiều hơn, thì có thể mở. thêm một trường học, nhiều đứa trẻ sẽ được đi học sớm hơn."

Phương Linh Quân thở dài nói: "Trước mắt tất cả các học sinh đều đang học trong một phòng học lớn, ta và Lục Liễu, Tiểu Ninh có thể xử lý được, nếu thực sự bận, còn có thể đi gọi Lưu Bất Quần về, cũng có thể tìm Quan phu nhân cần vài người giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp, không sao đâu."

"Tiên sinh đại nghĩa!" Kim Phi nghe vậy, lại lần nữa hành lễ với Phương Linh Quân.

Lần này là thực sự xuất phát từ nội tâm.

Những gì Phương Linh Quân làm chứng tỏ ông ta thực sự tận tâm với sự nghiệp giáo dục.

"Ta chỉ là một người dạy học, chẳng qua là đang làm chuyện bổn phận của mình thôi, không thể nói là đại nghĩa gì cải"

Phương Linh Quân ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng rất hưởng thụ, khóe miệng không khỏi cong lên.

Chỉ là dù sao cũng là ông lão mấy chục tuổi rồi, Phương Linh Quân nhanh chóng ý thức được mình thất lễ, khế ho một tiếng, đổi chủ đề: “Tiên sinh đến đây xem thôi hay tìm ta có việc gì thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.