Chương trước
Chương sau
“Một người đã có thể thao tác, tốc độ bản ra còn nhanh hơn cả cung nỏ hạng nặng...”

Cho dù là Cửu công chúa chững chạc nhưng lúc này cũng. kích động đi lại ở trong phòng.

Sau đó cô ấy lấy lại ý thức được một vấn đš hu quân, vốn để chế tạo loại vũ khí này và giá thành có đắt không?”

Đánh giặc chính là tiêu tiền, từ mùa đông năm ngoái khai chiến đến bây giờ, phí quân sự chỉ có mấy tháng ngắn ngủi đã hơn rất nhiều tổng tất cả các khoản chỉ khác.

Dù sao căn cơ của Kim Phi vẫn quá nông, nếu như không phải đánh cường hào chia được ruộng đất nên mới có được không ít tiền tài và lương thực thì e rằng đã không chịu nổi từ lâu.

Cho dù có những thu nhập đó nếu như chiến tranh thêm mấy tháng thì e rằng Cửu công chúa phải dùng chính sách để cắt giảm quân hưởng và trợ cấp để duy trì chiến tranh.

Vì vậy Cửu công chúa rất lo läng vốn sử dụng của vũ khí mới đắt đỏ, Xuyên Thục không đủ sức đảm đương.

“Không nhiều.” Kim Phi suy nghĩ một lát, trả Nếu như có thể sản xuất theo dây chuyền thì với giá vốn của một cung nỏ hạng nặng ít nhất có thể chế tạo ba khẩu súng trường, vốn để chế tạo một mũi tên của cung nỏ hạng nặng ít nhất có thể chế tạo được ba mươi viên đạn!”

“Thấp như vậy ư?” Cửu công chúa ngơ người. Cô ấy vốn dĩ cho răng vũ khí uy lực càng lớn thì vốn chết và và vốn sử dụng sẽ càng đắt đỏ hơn, kết quả câu trả lời của

Kim Phi lại hoàn toàn ngược lại.

Điều này khiến cho Cửu công chúa có cảm giác hạnh phúc đến quá đột ngột nên không dám tin.

Cho đến sau khi Kim Phi giải thích đơn giản với cô ấy về nguyên lý của súng trường thì cuối cùng Cửu công chúa mới tin.

“Phu quân, vậy loại vũ khí này khi nào mới có thể làm ra?”

“Ta đã làm ra một khẩu, bây giờ đang ở trong tay A Quyên, còn về sản lượng thì ngày mai ta phải đến xưởng sắt thép để xem thử Mãn Thương bọn họ đã cải tiến máy tiện như thế nào rồi.”

Kim Phi nói: “Nếu như máy tiện cải tiến thuận lợi thì ta tranh thủ trong vòng nửa năm làm được bước đầu sản xuất.”

“A Quyên?” Cửu công chúa ngơ ra chút: “A Quyên nào?”

“Chính là người ở trong đội hộ vệ thân cận của Hạ Nhi.” Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chính là người gầy ốm, không thích nói chuyện.”

Quan Hạ Nhi thường ngày đến thăm Cửu công chúa, nhiều nhất chỉ dẫn theo trưởng đội hộ vệ thân cận A Liên, thậm chí còn không dẫn theo nhưng hộ vệ khác.

Kim Phi nói có chút mơ hồ, Cửu công chúa hoàn toàn không biết người y nói là ai.

Nhưng mà không sao, Cửu công chúa không quen, có người quên chỉ cần cô ấy biết tên và lai lịch là được.

“Châu Nhi!”

Cửu công chúa gọi một tiếng, Châu Nhi canh giữ ở bên ngoài rất nhanh đã đi vào.

“Ngươi lập tức phát người tìm A Liên một chuyến, kêu A. Quyên ở trong đội của cô ấy đến gặp trãm!”

Cửu công chúa nói: cả vũ khí mới đến đây.”

Đúng rồi, nhớ bảo cô ấy mang theo

“Vâng!” Châu Nhi gật đầu, quay lại đi ra ngoài.

“Phu quân, chúng ta cũng đi.” Cửu công chúa đứng dậy khoác áo cho Kim Phi.

“Đi đâu?” Kim Phi hỏi.

“Đi xem thử vũ khí mới mà chàng nói.” Cửu công chúa nói.

“Bây giờ sao?” Kim Phi ngơ người.

“Đúng! Bây giờ!” Cửu công chúa không hề do dự gật đầu.

Kim Phi phát hiện Cửu công chúa không phải đang nói đùa chỉ có thể bất lực gật đầu: “Tiếng của súng trường quá lớn, chúng ta đến sau núi thử đi!”

“Được!”

Cửu công chúa lại lập tức sắp xếp người chuẩn bị ngựa.

Nơi ở của Quan Hạ Nhi cách Cửu công chúa không xa, phía bên Cửu công chúa vừa chuẩn bị xong ngựa thì A Quyên

đã đi vào theo một người thị nữ.

Phía sau còn vác thêm một cái hộp đen cao khoảng chừng cô ấy.

“Bái kiến bệ hại”

A Quyên hành lễ với Cửu công chúa trước, sau đó nhìn sang Kim Phi: “Tiên sinh, ngài tìm ta?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.