Giỏ treo vừa chạm đất, Quan Hạ Nhi đã mở hàng rào ra, chạy đến chỗ Kim Phi.
Khi chạy đến trước mặt Kim Phi, điều trước tiên cô làm là xác nhận Kim Phi không có vết thương nào, sau đó ánh mắt lập tức đỏ hoe, bất chấp lao vào lòng Kim Phi.
Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi, trong mắt đầy dịu dàng và đau lòng.
Quan Hạ Nhi vẫn luôn thẹn thùng, nếu không phải cô thật sự không kiềm chế được bản thân thì chắc chắn cô sẽ không ôm y trước mặt nhiều người như vậy.
Suốt chặng đường, Quan Hạ Nhi vẫn luôn ở phía trước nhất, mặc dù đeo khăn che mặt nhưng hai má và tai vẫn đỏ
bừng vì gió lạnh.
“Cô nương ngốc này, nàng không thể ngoan ngoãn ở trong làng ở cữ, chạy đến đây làm gì cơ chứ?”
Kim Phi đau lòng xoa đầu Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi vừa mới sinh con không lâu, lúc này vẫn đang trong thời gian ở cữ.
“Chàng còn nói ta à, nếu không phải chàng ở đây thì ta chạy đến đây làm gì chứ?”
Quan Hạ Nhi nói đến đây thì căn cánh tay Kim Phi một cái. Nhìn có vẻ hung dữ, nhưng khi cắn lại không nỡ.
“Nếu lần sau chàng lại mặc kệ tính mạng của mình như vậy, xem ta xử lý chàng như thế nào?”
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn Kim Phi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ chàng đã làm cha, cho dù chàng không quan tâm đến bản thân mình, không quan tâm đến ta, thì cũng phải quan tâm đến con gái chúng ta chứi”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381813/chuong-2713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.