Tuy chỉ nhìn thấy Kim Phi biểu diễn một lần nhưng tất cả động tác lắp đạn, mở chốt bảo hiểm, bóp còi của A Quyên làm liên một mạch lưu loát, trông có vẻ còn thuần thục hơn cả Kim Phi.
Sau đó cô ấy học theo dáng vẻ lúc nãy của Kim Phi đặt báng súng ở trên vai phải, nhắm mắt trái, hơi thở cũng trở nên chậm rãi.
Mấy giây sau, A Quyên bóp cò.
Bùm!
Theo tiếng súng vang lên, cục đá hơn mười mấy mét lăn xuống.
“Tốt!” Hẩu Tử và Khánh Mộ Lam đều khen A Quyền. Kim Phi cũng giơ ngón tay cái theo.
Đây là lần đầu tiên A Quyên sử dụng súng trường nhưng lại có thể nhắm trúng mục tiêu quả thật không dễ dàng gì.
Tuy nhiên cô ấy cũng bị sức giật khiến cho cơ thể loạng choạng một chút, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhắm vào mục tiên, không giống Kim Phi sau khi bắn cũng không biết có bắn trúng không.
“Cảm giác như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“ồ... Ta cũng không biết nói sao.” A Quyên gãi đầu, nhỏ tiếng hỏi: “Tiên sinh, ta có thể thử thêm lần nữa không?”
“Được!” Kim Phi lại từ trong túi lấy một năm đạn: “Lần này người tìm một mục tiêu xa chút!”
Nói xong y nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào viên đá đỏ bản thân vừa bắn trúng, nói: “Vậy là nó đi, cô cũng bắn vào vết trắng đó đi!”
A Quyên dè dặt hỏi: “Cái này không phù hợp đâu?”
Vừa nãy Kim Phi đã bắn lệch rồi, nếu như cô ấy bắn trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381788/chuong-2688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.