Chương trước
Chương sau
“Chuyện này liên quan đến sự an toàn của tiên sinh, vậy nên không được có một chút lơ là, ngươi không được nói dối?”

Trương Lương lạnh lùng nhìn Hầu Tử.

“Lương ca, ta thề với huynh được không, ngoại trừ Lão Hàn, ta chưa từng nói cho ai biết về lộ trình rút lui cả!” Hầu Tử giơ tay lên thề.

Mặc dù bình thường Hầu Tử thích trêu chọc người khác, nhưng không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ.

Lúc này Trương Lương mới gật đầu, nhìn chăm chú vào đám người Khánh Mộ Lam: “Nếu mọi người đã biết mình cần phải làm gì, vậy thì hành động đi... Mọi người bảo trọng!”

“Lương ca, huynh cũng bảo trọng!”

Khánh Mộ Lam và đám người Hàn Phong cũng trịnh trọng đáp lễ Trương Lương.

Đưa Kim Phi rời đi là hoàn toàn không còn có cơ hội chiến thắng nữa, bất đắc dĩ mới phải đưa ra lựa chọn này.

Dựa theo kế hoạch, Trương Lương và đám người Đại Tráng ở lại tiếp tục chống cự.

Xét theo thế tiến công trước mắt của kẻ địch, trận địa có thể thất thủ bất cứ lúc nào. Đến lúc đó quân Thục còn chiến đấu ở đây sẽ có kết cục gì, không cần nói cũng biết.

Vì vậy lần gặp mặt này có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của đám người Khánh Mộ Lam, Hàn Phong và Trương Lương.

Bọn họ cũng không còn gọi Trương Lương là Đại soái, mà gọi Trương Lương là Lương ca.

Nghe thấy cách xưng hô này, Trương Lương cũng mỉm cười, không khỏi nhớ lại lúc mọi người vừa mới quen biết.

Khi đó Kim Phi vừa trỗi dậy, tiêu cục Trấn Viễn còn chưa được thành lập, Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo đội đánh hổ ở trong làng thành lập một đội vận chuyển, giúp xưởng dệt vận chuyển những cuộn chỉ đã được dệt xong đến các huyện thành, rồi lại mang về mấy loại nguyên liệu như sợi đay về.

Lúc đó mọi người đều gọi Trương Lương là Lương ca.

Cùng với sự thay đổi của chức vụ, chức danh của Trương Lương cũng bắt đầu nhiều lên, không biết từ bao giờ, mọi người đã không còn gọi anh ta là Lương ca nữa, mà bắt đầu gọi là “Tổng giáo đầu”, “đoàn trưởng”, “sư đoàn trưởng”, “Trương soái”.

Bây giờ đột nhiên lại nghe thấy Hàn Phong và Hầu Tử gọi mình là Lương ca, Trương Lương cảm thấy rất thân thiết.

Nếu như có thể, Trương Lương thà rằng không làm Trương soái, mà làm một Lương ca.

Anh ta biết, Kim Phi cũng có suy nghĩ giống anh ta, không muốn làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương gì đó, cũng không muốn làm quốc sư, nhưng bọn họ lại không còn lựa chọn nào khác.

Đại Khang trước đây, cấp bậc đã hoàn toàn bén sâu rễ rồi, với tính cách của Kim Phi, y nhất định sẽ không cúi đầu trước tham quan và thổ phỉ.

Chỉ cần núi Thiết Quán có thổ phỉ, trong huyện phủ vẫn còn tham quan, thì bọn họ không thể nào mở nhà xưởng làm ăn một cách yên ổn được, sớm muộn gì cũng xảy ra xung đột với đám người này.

Bởi vì tài nguyên của xã hội là có hạn, cho nên nếu Kim Phi muốn phát triển, muốn dẫn dắt người dân làng Tây Hà có được cuộc sống tốt hơn, thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những người khác.

Cho nên bất kể Kim Phi đưa ra sự lựa chọn nào, đều sẽ phải đi đến bước đường trước mắt này.

Trương Lương không hối hận về điều này, chỉ là cảm thấy tiếc nuối.

Tiếc nuối không được nhìn thấy thái bình thịnh thế mà Kim Phi từng miêu tả. Từ đầu đến cuối, Trương Lương đều tin tưởng Kim Phi nhất định có thể tạo ra được một thời đại hưng thịnh chân chính!

Đây cũng chính là lý do Trương Lương bằng lòng chinh chiến nam bắc cùng Kim Phi.

Hầu Tử liếc nhìn Đại Tráng và Trần Phượng Chí vẫn đang chỉ huy ở tiền tuyến, rồi khập khiễng rời đi.

Không biết là do trùng hợp, hay là vì phát giác ra điều gì, Đại Tráng sau khi truyền lệnh tác chiến xong, bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía sườn núi, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của đám người Hầu Tử đang rời đi.

“Bảo trọng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.