“Con đường phía trước đã được mở ra, cũng không cần phải đuổi theo đến cùng nữa, mau đi thôi!"
Bây giờ Quan Hạ Nhi một lòng chỉ nghĩ đến Kim Phi, cô muốn đi cứu Kim Phi càng sớm càng tốt.
Những binh lính may mắn sống sót của Tân vương đã phân tán ở các khe núi, nơi xa nhất cách đó vài dặm, phi thuyền chỉ mất vài phút để bay đến đó, nhưng nếu phái người đi chém thêm một nhát thì vẫn còn cần phải leo qua mấy ngọn núi lớn nhỏ, chỉ riêng việc đi đường e rằng cũng mất tới một hai giờ.
Hơn nữa nếu đuổi cùng giết tận rồi lại từ khe núi quay lại, ít nhất cũng phải mất vài giờ.
Quan Hạ Nhi không muốn chờ dù chỉ một giây.
“Trịnh đại ca, có thể để phi thuyền bay đến kênh Hoàng Đồng trước không?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Không thể” Trịnh Phương trả lời: "Các điểm tiếp tế của chúng ta đều đã bị người của Tần vương đột kích phá bỏ gần hết. Gần đây gió đã thổi ngược về phương nam, phi thuyền không chỉ bay về phía bắc chậm, mà còn phải tiêu tốn lượng dầu hỏa gấp mấy lần lúc bay thuận chiều gió, cho dù trong giỏ không mang theo thứ gì khác, chỉ dùng dầu hỏa cũng không thể bay xa được.”
"Vậy số dầu hỏa hiện tại chúng ta mang theo có đủ dùng không?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Phu nhân yên tâm, đoàn hậu cần có một tiểu đoàn chuyên dụng để vận chuyển dầu hỏa nhất định sẽ đủ." Trịnh
Phương trả lời.
"Vậy thì giữ lại mấy chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381764/chuong-2664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.