Chương trước
Chương sau
Trên thế giới này không ai hiểu rõ về máy bắn đá và nỏ hạng nặng hơn nhân viên hộ tống, lúc đại đội 2 đội hộ tống lên núi cũng đề phòng đối phương.

Nhưng tốc độ của nỏ hạng nặng nhanh hơn máy bắn đá nhiều, đến khi đội hộ tống thấy gì đó bất thường trong bụi rậm thì những mũi tên nỏ hạng nặng đã bay tới.

Những mũi tên nỏ hạng nặng bay vút về phía đại đội 2 như những mũi lao.

Mặc dù đại đội 2 đã cảnh giác nhưng vẫn có bốn nhân viên hộ tống bị trúng đạn liên tục.

Ngoại trừ một người cuối cùng bị bắn vào bắp đùi thì những người còn lại đều chết tại chỗ!

"Mau, mau tránh ra!" Đội trưởng đại đội 2 lo lắng gầm lên.

Những người hộ tống của đại đội 2 rối rít nấp sau những tảng đá hoặc cây cối gần đó.

Bọn họ vừa mới trốn đi, nỏ hạng nặng của kẻ địch lại bắn vào vị trí của Trịnh Phương.

Dù Trịnh Phương không bị bắn trúng nhưng một trong những lính cận vệ của Trịnh Phương bị tên nỏ hạng bắn vào bả vai, nửa người cũng đã bị tên nỏ hạng nặng bắn thành thịt nát.

“Chết tiệt!”

Đội trưởng đại đội 2 đấm một cú lên đá, gầm lên giận giữ: “Bom khói, yểm trợi”

Vèo! Vèo!

Hai quả bom khói được ném ra ngoài, xung quanh lập tức xuất hiện một làn khói trắng dày đặc.

Nhân cơ hội này, đội hộ tống lại tập hợp lại lần nữa rồi lao về phía bụi rậm.

Nhưng vài giây sau, lại có một mũi tên khác bay ra khỏi bụi rậm lao vút về phía làn khói trắng.

Đại đội 2 có hơn trăm nhân viên hộ tống, kẻ địch không cần nhắm mà chỉ bắn một mũi tên vào làn khói trắng là lại sẽ có ba nhân viên hộ tống bị bắn trúng.

Do chỉ có một con đường duy nhất để lên núi, càng đi lên trên thì sẽ trở thành bia ngắm của địch, đại đội 2 chỉ đành trốn tránh mà đi lên.

Nhưng họ mới vừa trốn chưa được bao lâu thì đối phương lại bắn tên vào đường lên núi!

Ngoài ra máy băn đá ở một thung lũng khác cũng không nhàn rỗi một lúc nào, nó được điều chỉnh góc độ và bắt đầu tấn công những nhân viên hộ tống ở các vị trí khác nhau.

Đại đội 1 chạy về phía thung lũng cũng bị một chiếc nỏ hạng nặng khác đánh lén, khiến sáu nhân viên hộ tống đã bị băn chết, họ không thể lẩn trốn như đại đội 2.

"Chết tiệt, đám trộm vô liêm sỉ này!"

Một nhân viên hộ tống tức giận vỗ một cái vào hòn đá trước mặt.

Trước đây họ đều dùng nỏ hạng nặng và máy bắn đá để trấn áp kẻ địch, còn đây là lần đầu tiên kẻ địch dùng nỏ hạng nặng để trấn áp họ không ngóc đầu lên được.

Chuyện này khiến đội hộ tống cảm thấy vô cùng bức bối.

Chuyện còn bức bối hơn nữa là có thể những chiếc nỏ hạng nặng này đều đến từ tiêu cục Trấn Viễn!

Trong quá trình nhân viên hộ tống đánh cường hào chia ruộng đất, khó tránh sẽ một số thương vong và mất đi một ít vũ khí.

Trước đây Đại Khang cũng có nỏ hạng nặng chỉ là tốc độ lên giây cung rất chậm, nhưng nỏ hạng nặng trong bụi rậm lại có tốc độ tấn công rất nhanh, chắc chắn 90% là vũ khí thất lạc của tiêu cục Trấn Viễn.

Trên đường núi, Trịnh Phương đang nấp sau một tảng đá hơi sốt ruột khi nhìn thấy đại đội 2 đang bị nỏ hạng nặng trấn áp.

Anh ta quay người lại hô với phía sau: “Nỏ hạng nặng đâu, máy băn đá đâu, bắn trả cho tai”

Nghe theo lệnh của Trịnh Phương, mấy chiếc xe phủ vải thô bị đẩy tới.

Sau khi họ xốc tấm vải lên đã lộ ra nỏ hạng nặng và máy bắn đá ở trong đó.

Điều chỉnh góc độ xong lập tức tung đòn phản công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.