Chương trước
Chương sau
Chỉ một lúc sau, một đốm đen nhỏ xuất hiện trên bầu trời cách đó vài dặm về phía bắc.

“Chim ưng tới rồi!" Đại Tráng đặt kính viễn vọng xuống, hô về phía sau: “Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng!”

Khi con chim ưng còn cách khinh khí cầu hơn trăm mét, đội chiêng trống của quân Thục bắt đầu dùng hết sức đánh chiêng trống, đồng thời ở dưới mặt đất cũng cho đốt rất nhiều pháo hoa.

Nhưng chim ưng đã được huấn luyện để làm quen với tiếng ồn nên nó chỉ liếc mắt nhìn xuống đội chiêng và trống bên dưới, rồi tiếp tục bay về phía khinh khí cầu.

Những nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhận thấy chim ưng chưa bay đi nên lập tức châm ngòi nổ, sau đó cả hai cùng nhảy dù.

Tại trận địa của quân Đảng Hạng, hai người huấn luyện chim ưng ra sức phồng má lên thổi, nhưng chim ưng vẫn lao Về phía khinh khí cầu.

Không phải chim ưng không nghe lời mà là tiếng chiêng, tiếng trống và tiếng pháo hoa đã át đi tiếng huýt sáo của họ!

Nhìn chim ưng ngày càng đến gần khinh khí cầu, hai người huấn luyện chim ưng đều toát mồ hôi lạnh.

Nhưng họ có lo lắng cũng vô ích, con chim ưng đã bay đến bên cạnh khinh khí cầu và chĩa móng vuốt vào nó.

Một giây kế tiếp, khinh khí cầu đột nhiên nổ tung!

Con chim ưng đã tiếp cận quá gần nên bị nổ tan tành và rơi xuống như một mảnh tấm giẻ rách.

"Thành công rồi!"

Ở kênh Hoàng Đồng, vô số quân Thục giơ tay reo hò!

Từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, bọn họ đã chiến đấu đến kiệt sức, bây giờ tận mắt chứng kiến một con chim ưng bị nổ tung đối với quân Thục mà nói chính là một cú đánh làm họ yên tâm mấy phần!

Kim Phi nhìn hai trinh sát nhảy dù hạ cánh an toàn xuống vùng đất trống ở kênh Hoàng Đồng, y mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hầu Tử, mau thả một quả khinh khí cầu khác lên đi!"

Trương Lương vẫn luôn trầm tĩnh cũng bị làm cho phấn khích quay sang nói với Hầu Tử.

Hầu Tử thì khỏi phải nói, anh ta huơ tay múa chân ra hiệu phía sau.

Vài phút sau, khinh khí cầu thứ hai lại bay lên!

Cách đó mấy dặm, Lý Lăng Duệ đứng giữa đội ngũ của quân Đảng Hạng vẻ mặt nghiêm trọng đặt kính viễn vọng xuống!

"Vương gia, Kim Phi lại thả ra một cái khinh khí cầu, chúng ta phải làm sao đây?"

Phó tướng xin chỉ thị: "Có tiếp tục dùng chim ưng?"

“Không dùng thì phải làm gì, giương mắt ra nhìn bọn chúng đưa khinh khí cầu tới để chúng ta nổ chết hả?”

Lý Lăng Duệ tức giận nói.

Trên thực tế, đây chính là nguyên nhân tại sao Trương Lương yêu cầu Đại Tản Quan gửi khinh khí cầu tới càng sớm càng tốt.

Ngoài chim ưng, khinh khí cầu hiện không có đối thủ. Vì vậy, chỉ cần anh ta thả khinh khí cầu và phi thuyền ra, người Đảng Hạng nhất định phải ứng chiến, nếu không khinh khí cầu sẽ có thể thoải mái oanh tạc trận địa của quân Đảng Hạng!

Phó tướng dù có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra Lý Lăng Duệ đang tức giận nên sợ hãi rụt cổ chạy nhanh ra ngoài.

Một lúc sau, một con chim ưng khác từ một góc khuất của quân Đảng Hạng bay ra.

Khi chim ưng bay đến gần kênh Hoàng Đồng, đội chiêng và trống của quân Thục lại dùng chiêu cũ bắt đầu đánh chiêng, trống và đốt pháo hoa.

Con chim ưng này hơi nhát gan nên bị giật mình trước tiếng pháo hoa, nhưng nó không nghe thấy tiếng gọi của người huấn luyện chim ưng nên chỉ có thể bay lên cao hơn một chút để tránh pháo hoa nổ và bät đầu công kích khinh khí cầu ở trên bầu trời.

Sau đó, khinh khí cầu nổ tung! Con chim ưng này cũng bị nổ chết!

Ngay sau đó, bên trong kênh Hoàng Đồng lại bay ra một cái khinh khí cầu.

“Vẫn còn nữa sao?” Lý Lăng Duệ lòng đau như cät, hắn mặc dù biết đó là âm mưu của Kim Phi cũng phải phái chim ưng đi như việc Kim Phi phải ngăn cản hẳn xây tường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.