Y còn nhớ dáng vẻ của Lý Kế Sơn khi vừa đến Xuyên Thục.
Lúc đó Lý Kế Sơn vẫn rất quan tâm đến hình tượng của bản thân, mỗi ngày đều sửa sang quần áo và tóc tai.
Nhưng bây giờ Lý Kế Sơn lại bẩn thỉu rối bù, mặc một chiếc áo khoác da rách rưới, giày trên chân cũng không phải là một đôi, trong đó có một bàn chân đã lộ ra hai ngón chân.
Đầu tóc cũng rối bời, trông rất giống người lang thang.
Lý Kế Sơn cũng không để ý thái độ của Kim Phi, cười nói: “Sao hôm nay Kim tiên sinh lại có thời gian đến thăm ta vậy?”
Kim Phi không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói ngươi vẫn còn ngủ, lẽ nào người không quan tâm chiến sự ở nơi này sao?”
“Ta đã trở thành tù nhân của tiên sinh, tiếp tục quan tâm chiến sự thì sao chứ, có thể thay đổi được gì sao?” Lý Kế Sơn chỉnh lại chút tóc rối trên đầu, hỏi lại
“Ngươi nghĩ thoáng đấy.” Kim Phi cười.
“Không nghĩ thoáng thì còn có thể làm gì chứ?” Lý Kế Sơn cũng cười theo nói: “Nói thật, lúc vừa mới bị tên khốn Thiết Ngưu đưa ra khỏi kinh thành, quả thực ta rất xấu hổ, nhưng vì cơ nghiệp của Đảng Hạng, Ta chỉ có thể theo anh ta đến Xuyên Thục.
Đột nhiên không có chính sự, không có những chuyện lục đục, lúc đầu ta còn không quen, nhưng bị giam thời gian dài, †a cảm thấy nhàn rỗi như vậy cũng rất tốt.
Từ khi sinh ra ta đã không lo cơm ăn áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381661/chuong-2561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.