Chương trước
Chương sau
Bất cứ lúc nào, đánh trận cũng tốn tiền.

Đại quân xuất phát sẽ có hàng chục nghìn thậm chí là hàng trăm nghìn người, người ăn ngựa nhai, cứu trợ sau chiến tranh, đều cần tiền để chống đỡ.

Vì vậy khi hai quân giao chiến, sự cạnh tranh khốc liệt không phải là binh lính của ai dũng mãnh hơn, mà có lúc lại là sự trang bị, ý chí, thậm chí là sức mạnh đất nước.

Ví dụ như Kim Phi vẫn luôn đánh đâu thẳng đó, chủ yếu là dựa vào vũ khí tiên tiến. Truyện Huyền Huyễn

Thực ra, khi đội hộ tống mới được thành lập, có rất nhiều cựu binh gặp thổ phỉ cũng sẽ e sợ, thậm chí muốn chạy trốn, nhưng sau khi đánh thẳng liên tiếp mấy trận, tâm thế của các cựu binh cũng đã thay đổi.

Hóa ra thổ phỉ cũng không chịu được một cú đánh, hóa ra chúng ta cũng có thể không đào binh, hóa ra chúng ta cũng có thể thẳng trận.

Dần dần, các cựu binh đã hình thành cảm giác vinh dự tập thể.

Đặc biệt là sau khi thành lập tiêu cục, Kim Phi đã chia tiêu cục thành các nhóm, giữa mỗi nhóm cũng khó tránh khỏi sự so bì, ví dụ như hôm nay bạn có bao nhiêu người, gặp bao nhiêu thổ phỉ, đã giết bao nhiêu người, có bao nhiêu người đã bị bắt giữ, đã thu được bao nhiêu vật tư, v.v. đều có thể so bì lẫn nhau.

Kim Phi biết đây là cạnh tranh lành mạnh, nên thay vì ngăn chặn thì y đã âm thầm tiếp tiếp sức.

Ở trong bầu không khí như vậy, sức chiến đấu của tiêu cục cũng ngày càng cao, cùng với việc trang bị vũ khí tiên tiến, mới gầy dựng được địa bàn như hiện tại, có năng lực chiến đấu với các phiên vương và Đảng Hạng, Thổ Phiên!

Ngược lại, hai năm nay Đảng Hạng đã gặp luồng không. khí lạnh trăm năm khó gặp, vốn dĩ cuộc sống đã khó khăn, vốn dĩ muốn cướp bóc của Đại Khang để đỡ vất vả, nhưng kết quả là chinh chiến phía Nam lại bị Kim Phi đánh bại, cuộc sống lại càng khó khăn hơn.

Trước khi xuất phát, có rất nhiều binh lính đã giết cừu trong nhà, lấy da cừu làm áo khoác, phơi khô thịt cứu để làm lương thực cho quân đội trên đường đi.

Nếu lần chinh chiến phía Nam này lại thất bại, hậu quả sẽ rất nặng nề.

Lý Lăng Duệ vốn tưởng rằng đường tiếp tế của quân Thục đã bị cắt đứt, thì chäc chẳn kim Phi sẽ không thể chống đỡ được quá lâu, ai ngờ rằng cuộc sống của quân Thục còn tốt hơn bọn họ nhiều!

“Vương gia, cứ đối đầu với Kim Phi ở đây cũng không phải là chuyện tốt” Phó tướng đề nghị: “Đến Đại Khang không phải chỉ có duy nhất một con đường, hay là chúng ta đi vòng từ nơi khác để đến Đại Khang thì sao?”

“Im miệng!”

“Trong lòng Lý Lăng Duệ đang bực bội, khi nghe lời của phó tướng đã đá hẳn một cước: “Thật không hiểu gì cả, nếu còn ồn ào, bổn vương sẽ cắt lưỡi ngươi vứt cho chó ăn!”

Một cước này của Lý Lăng Duệ rất mạnh khiến phó tướng bị đá đến nỗi lộn nhào.

Nhưng sau khi bò dậy, phó tướng còn không dám phủi bụi trên người, cúi đầu trở về vị trí ban đầu, Lý Lăng Duệ có thể đá hắn thêm mấy cước nữa nếu hắn chưa hả giận.

“Cút, tất cả cút hết cho tai”

Lý lăng Duệ bực bội khoát khoát tay, đuổi phó tướng và người phụ trách tình báo ra ngoài.

Người phụ trách tình báo kéo phó tướng đến lều của mình, tức giận nói: “Ngươi ngu vậy, sao không thông minh chút nào vậy?”

“Ta làm sao?” Phó tướng không phục nói. “Còn làm sao à?” Người phụ trách tình báo tức giận bật cười: “Có phải ngươi đến nói với Vương gia rằng binh lính đã bị lạnh cóng không?”

“Đúng vậy” Phó tướng gật đầu nói: “Lế nào ngươi không nhìn thấy sao, rất nhiều ngón tay của huynh đệ đều đã bị đông cứng đến chết rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.