Chương trước
Chương sau
"Thấy rõ rồi!"

Nhân viên hộ tống mang theo ống nhòm hào hứng nói: "Hải Đông Thanh đến quá muộn, ta đã nhìn thấy rõ hết rồi!"

Dựa theo dự đoán của Hầu Tử và các lính trinh sát, sau khi khinh khí cầu của bọn họ bay lên, Hải Đông Thanh của kẻ địch chắc chăn sẽ bay đến ngay.

Nhưng con người sẽ không bị ảnh hưởng bởi môi trường, khi người thuần hóa chim ưng Đông Man vừa mới tới Đại Khang, vẫn rất cảnh giác, nhưng kỷ luật binh lính o lả của Tần vương quá kém, người thuần hóa chim ưng dần dần bị ảnh hưởng, tốc độ thả Hải Đông Thanh ra cũng chậm hơn rất nhiều.

Lính trinh sát không chỉ nhìn rõ tình hình trong doanh trại của Tần vương, và vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi.

Cũng chính vào lúc này, hai người lính trinh sát đột nhiên nghĩ đến cách sử dụng thùng dầu hỏa nổ chết Hải Đông Thanh.

Đáng tiếc, sự chuẩn bị có hơi vội vàng, cuối cùng cũng không thành công.

"Nhìn rõ là tốt rồi!" Hầu Tử thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là tiên sinh biết tính toán!"

Nếu không phải là Kim Phi hỗ trợ nghĩ kế, anh ta chỉ có thể dùng người xông vào trạm kiểm soát của Tân vương, sau đó nhân lúc hỗn loạn để ẩn nấp.

Nếu làm như vậy, người xông qua trạm kiểm soát nhất định sẽ chết, người ẩn nấp lợi dụng lúc hỗn loạn cũng sẽ bị tường người chặn lại ở bên trong, tỷ lệ có thể mang tình báo trốn thoát ra ngoài là rất nhỏ.

Về phần Hải Đông Thanh không bị nổ chết, vậy thì không nổ chết đi, quay về sẽ nghĩ biện pháp sau.

"Đại đội trưởng, chúng ta rút lui chứ?"

Đội trưởng lính trinh sát xin chỉ thị.

Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, có thể trở về báo cáo.

Nhưng Hầu Tử lại lắc đầu: "Tiểu Thất, ngươi và Hắc Lư mang tình báo về trước đi, những người khác đợi thêm lát nữa."

"Đợi cái gì?" Đội trưởng buồn bực hỏi.

"Chờ trinh thám của Tần vương!" Hầu Tử lạnh lùng trả lời: "Huynh đệ của chúng ta không thể chết vô ích được!"

Trong hai lần hành động trước, lính trinh thám và mật báo do Trương Lương phái đi đã bị trinh sát của Tân vương mai phục, bị thương nặng nề, Hầu Tử không thể nuốt trôi sự tức giận này được.

Đội trưởng thấy tâm trạng của Hầu Tử không tốt, cũng không dám hỏi thêm, sắp xếp cho hai lính trinh sát vừa xuống khỏi khinh khí cầu rời đi trước, sau đó đỡ Hầu Tử ngồi vào ghế sau xe đạp.

Mỗi khi Kim Phi tạo ra sản phẩm mới, đại đội trinh sát và đội bay thường được ưu tiên sử dụng, xe đạp cũng vậy.

Trong khi hầu hết các nhân viên hộ tống chưa từng nhìn thấy xe đạp, toàn bộ đại đội trinh thám đã học cách lái một chiếc xe đạp rồi.

Lần trước dẫn đội đi trinh sát, Hầu Tử phát hiện rất nhiều đường núi không thích hợp để cưỡi ngựa, lần này chuyển sang đi xe đạp.

Hầu Tử đạp xe lên tới đỉnh núi, giơ ống nhòm lên nhìn về phía xa xa.

"Hừ, ta biết trinh thám của Tân vương không thật thà mài"

Tường người của Tần vương cách đó ba dặm, nhưng lúc này một nhóm quân Tần vương lao từ một khe núi bí ẩn cách đó hai dặm ra.

Trên sườn đồi phía nam và phía bắc, quân trinh sát của Tân vương cũng không ngừng ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy về phía sườn đồn nơi đám người Hầu Tử đang ở đó.

Chưa kể đến mấy trăm người lao từ bên ngoài doanh trại Tần vương ra.

Sau khi trinh sát của Tần vương gần nhất đến cách đó vài trăm thước, Hầu Tử mới ra lệnh rút lui.

Một nhóm người đạp xe đạp, rời đi dọc theo con đường mòn trong thung lũng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.