Nghe nói trong làng gửi thư tới, đột nhiên tim Kim Phi đập thình thịch hỏi: “Trong làng xảy ra chuyện gì?”
“Không có,' Hầu Tử vội läc đầu: “Chỉ là Bệ hạ hơi lo lắng tình hình bên này của chúng ta nên bảo Tiểu Ngọc viết thư hỏi chút thôi."
Bây giờ phi thuyền không dùng được, bồ câu đưa thư cũng bị chim ưng của người Đảng Hạng chặn lại thế nên việc liên lạc quay trở lại thời ky binh đưa tin, số lần truyền tin cũng theo đó mà giảm mạnh.
Để tránh cho Cửu công chúa lo lăng, Kim Phi mãi cũng không cho người gửi báo cáo chiến sự về làng Tây Hà nên cô ấy không biết tình hình đám người Kim Phi thế nào.
Bây giờ đã đến kênh Hoàng Đồng suôn sẻ, coi như tạm thời đã được an toàn cũng nên báo bình an về nhà.
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Để Lương huynh cho. người viết báo cáo chiến sự gửi về đi.”
“Dạ!” Hầu Tử nhảy khỏi tảng đá men theo đường mòn đi xuống núi.
“Đường bằng phẳng thì không đi cứ thích lựa chỗ lồi lõm mà đi!” Kim Phi nhìn bóng dáng Hầu Tử nói.
"Nếu không thì đã không gọi là Hầu Tử rồi?" Tả Phi Phi cũng cười nói: "Chỉ có sai tên chứ biệt danh thì không sai được!"
Nói là đường mòn nhưng thật ra chỉ là một đống đá loạn xạ, Hầu Tử nhảy nhót trên đó vòng qua một tảng khổng lồ đã biến mất dạng.
Nhưng sự xuất hiện của anh ta cũng thành công phá vỡ không gian ngượng nghịu giữa Kim Phi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381616/chuong-2516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.