“Không để cho nó đi thì có thể làm gì?” Người phụ trách tình bảo hỏi: “An Mặc Nguyên đang ở trong tay Kim Phi, Đại vương cũng không dám manh động! Vả lại, đây chỉ là một tên binh lính quèn, Kim Phi cử nó tới căn bản không hề quan tâm đến sống chết của nó. Ngược lại nếu ngươi giết nó thì chính là đang cho Kim Phi một cái cớ để tấn công chúng ta, hà tất phải làm vậy chứ?”
Thế giới này khi hai đội quân giao chiến cũng có quy tắc ngầm, đó là không giết sứ giả. Ví dụ như lúc trước sứ giả Đảng Hạng đến Kim Xuyên tìm Cửu công chúa để đàm phán. Mặc dù Cửu công chúa hận không thể tiêu diệt Đảng Hạng nhưng lại không hề làm khó một sứ giả, mà chỉ cử người trục xuất sứ giả Đảng Hạng đi mà thôi.
“Hừ, coi như tên nhóc này may mắn!”
Phó tướng hung ác trừng mắt nhìn Lý Địch, bị người phụ trách tình báo kéo về phía sau.
Doanh trại quân Thục, từ khi Lý Địch tiến vào doanh trại Đảng Hạng, Kim Phi vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi.
Xung quanh đài quan sát không có rào chắn hay vật gì để che chẳn, gió rét lạnh thấu xương đến nỗi kết sương trên lông mày của Kim Phi.
“Tiên sinh, trên này quá lạnh, hay là ngài xuống dưới đợi đi. Nếu Lý Địch trở về, ta sẽ lập tức đi thông báo cho ngài ” Thiết Chùy nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Đợi thêm một chút nữa đi.” Kim Phi lắc đầu.
Thiết Chùy bất đắc dĩ thở dài, đang định đi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381597/chuong-2497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.