"Người của tiêu cục Trấn Viễn quá nham hiểm!"
Đội trưởng ky binh nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.
Trước đây việc các trinh sát của tiêu cục rình rập bên đường để bản lén đã đủ phiền phức rồi, không ngờ rằng bọn họ lại làm làm ra loại lựu đạn càng làm phiền người khác hơn.
Thứ này bị chôn ở trong cát, ai có thể nhìn thấy được?
Chẳng lế muốn chúng ta phải dọn sạch cát sao?
Mấy dặm dài vùng đất phía trước đều là cát, bọn họ không thể dọn sạch hết trong một đêm được.
Nhưng Lý Lăng Duệ lại hạ lệnh cho bọn họ hôm nay phải đón được đội vận chuyển, nếu trì hoãn quân lệnh.
Điều này khiến cho đội trưởng ky binh rất khó khăn.
Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, phía trước lại đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.
Quay đầu nhìn lại, lại có thêm một bóng người khác lăn lộn trên không trung.
Sau khi xác nhận vụ nổ trước đó không phải lo trinh sát mai phục gây ra, đội trưởng ky binh mới yên tâm, thúc ngựa chạy về phía trước.
Lúc này đội ngũ phía trước có ba bốn người nằm sát dưới đất, và có năm sáu con ngựa nằm trên đất rên rỉ.
Trong ba bốn người đó, có hai người còn sống, nhưng chân lại chảy máu khắp nơi, dù cuối cùng có sống sót thì rất có thể cũng sẽ bị tàn tật.
Sinh tồn trên thảo nguyên vốn đã rất khó khăn, cái kết của việc bị tàn tật còn tệ hơn cả bị nổ chết.
Ban đầu khi phòng thí nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381558/chuong-2458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.