“Chắc chắn là như vậy!”
Trân Phượng Chí tự cổ vũ bản thân, sau đó xoay người gọi một thuộc hạ: “Ngươi chạy đi báo cho nhóm A Ngưu rằng người Đảng Hạng có lựu đạn, nói họ lên đỉnh núi cẩn thận, đừng tụ tập lại mà hãy tản ra! Trước khi lên đỉnh núi, phải ném bom chớp sáng và lựu đạn khói lên trước, sau đó mới được đi lên, chớ lao lên một cách ngu ngốc, hiểu chưa?”
Lựu đạn khói cũng là một loại trong lựu đạn thế hệ thứ ba, nhưng chúng không được sử dụng quá thường xuyên trên chiến trường, do đó nhân viên hộ tống không được trang bị.
Nhưng khi gặp phải tình huống khẩn cấp, lính trinh sát có thể sử dụng lựu đạn khói để giấu mình chạy thoát thân, do đó lựu đạn khói là trang bị tiêu chuẩn cho lính trinh sát.
Ném lựu đạn khói trước khi lên đỉnh có thể cản trở tâm nhìn của kẻ địch, hoặc ít nhất là sẽ không bị cung nỏ hạng
nặng của địch bắn trúng, đây là một quyết định rất sáng suốt.
Thuộc hạ nhanh chóng chạy đi, đuổi theo tiểu đội lính trinh sát tiếp viện trên núi.
“A Mai, ngươi cũng tìm người đuổi theo báo cho Phi Phi một tiếng, cho các cô ấy cẩn thận một chút!”
Khánh Mộ Lam cũng quay lại dặn dò A Mai.
Thật ra, vừa rồi cô ấy đã định tự quay lại đội nữ công nhân, nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, cô ấy không yên tâm về Trần Phượng Chí, sợ lát nữa anh ta gặp phải chuyện gì lại nóng máu xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381537/chuong-2437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.