Nhưng cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu đi nữa nhìn lâu cũng cảm thấy bớt đẹp mà thôi.
Sau khi nhìn một hồi, Khánh Mộ Lam bèn quay sang tiếp tục tán gẫu với Tả Phi Phi.
“Phi Phi, cô cho rằng ở đây đánh phục kích được không?”
“Khánh cô nương, cô nhìn nơi này ngay cả cây cũng chẳng có, người không trốn được, vậy thì đánh phục kích như thế nào đây?”
Tả Phi Phi chỉ vào xung quanh nói.
Đi đường quả thực quá nhàm chán, trò chuyện là cách duy nhất để giết thời gian.
Khánh Mộ Lam lại không có đam mê với những thứ như thơ ca, thế là bèn kéo Tả Phi Phi sang một bên, bàn chuyện đánh giặc.
Dọc đường này, không biết Khánh Mộ Lam đã nói bao nhiêu lần chuyện Kim Phi đánh trận.
Lúc trước Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam không quen thân với nhau, cùng lắm chỉ có thể coi là biết nhau mà thôi, nhưng qua quãng thời gian ở chung trên đoạn đường này, hai người trở thành bạn thân đáng tin cậy không tiếc nói cho nhau nghe bất kể chuyện gì.
Thật ra Khánh Mộ Lam cũng nhìn ra nơi này không thích hợp phục kích, sở dĩ cô ấy hỏi như vậy, chỉ là muốn tìm đề tài nói chuyện với Tả Phi Phi mà thôi.
Thấy Tả Phi Phi không có hứng thú với chuyện này lắm, Khánh Mộ Lam mặt cười xấu hỏi: “Vậy chúng ta nói chuyện cô và tiên sinh tiến triển đến đâu rồi đi, bao giờ hai người chuẩn bị động phòng, có cần ta hỏi tiên sinh thử, buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381533/chuong-2433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.